Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Chương 120: Thăm bệnh





Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tô Điềm từ trong đống ký ức nhanh chóng trở về hiện tại.

Cô sửng sốt một chút, sau đó quay người, nhìn vẽ phía cửa sổ.

Chị Maia cả người phong trần mệt mỏi đứng ở ngoài cửa, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, bình tĩnh như trước.

Tô Điềm chớp chớp mắt, lông mi thật dài khẽ động, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Cô không ngờ chị Maia lại tới đây thăm mình.

“Chị đã nghe Bạch Hạo Phiền nói rồi” Chị Maia nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tô Điềm thì chậm rãi đi tới. Cô ấy đặt giỏ hoa quả lên bàn, cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy: “Em vì hạ đường huyết nên ngất xỉu à? Thật là... Cho dù không hoàn thành công việc trong thời gian đã định, nhưng cũng không cần phải liều mạng đến mức ngay cả cơm cũng không ăn chứ?"

" Em..."

Tô Điềm há to miệng, muốn chống người ngồi dậy, nhưng lại bị chị Maia ngăn lại, còn nhẹ nhàng chèn một chiếc gối sau lưng cô.

“Được rồi, chị cũng không phải cố tình tới để trách móc em” Chị Maia mất tự nhiên nói: “Chị chỉ đại diện công ty tới thăm em mà thôi, nếu như bây giờ em đã không có gì đáng ngại, vậy thì chị vẽ trước đây”

Sau khi nói xong, chị Maia nhìn cô một cái, rồi quay người đi ra ngoài.

Ngay khi Maia chuẩn bị chạm đến tay nắm cửa thì cánh cửa lại bị mở ra từ bên ngoài.

Hóa ra là Quý Sở Yến vừa lúc nói chuyện điện thoại xong trở về.

Hai người đột nhiên dừng lại, nhìn nhau không đến ba giây, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Dì họ?”

"Quý Sở Yến?”

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

“Dì họ, sao dì lại..” Quý Sở Yến nhìn chị Maia, rồi lại nhìn về phía Tô Điềm: “.. Lại đến đây?”

Chị Maia vòng tay trước ngực, nhướn mày nói: “Câu này phải là đì hỏi cháu mới đúng”

Quý Sở Yến quay sang nhìn Tô Điềm lần nữa, thấy cô không có chút ám hiệu nào dành cho mình thì đành phải trung thực thừa nhận: “Cháu là bạn trai của Tô 'Điềm, tất nhiên phải ở đây rồi?"

Chị Maia nghe vậy thì hơi sững người một chút, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, gật đầu nói: "Ồ, dì là cấp trên trực tiếp của Tô Điềm”"

Cuối cùng, lại bổ sung một câu: "Tới... Thăm bệnh."

Chẳng biết tại sao, trong không khí tràn ngập một loại cảm giác xấu hổ khó tả.

Tô Điềm năm ở trên giường bệnh, còn cảm thấy kinh ngạc hơn hai người trước mắt. Cô trợn tròn mắt, nhìn về phía Quý Sở Yến: “Cái gì? Chị Maia là... dì họ của anh?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, Quý Sở Yến chậm rãi gật đầu. Anh sợ cô trong lúc nhất thời không hiểu được mối quan hệ này thì còn thuận miệng giải thích một câu: "Chính là em họ của mẹ anh."

Tô Điềm không nói được đây là ngạc nhiên hay kinh hãi, tâm trạng phức tạp vô cùng, đảo mắt nhìn hết người này đến người khác.

Thế giới này không ngờ lại nhỏ như vậy.

Tô Điềm bắt đầu cẩn thận nhớ lại, xem mình có làm trò gì xấu hổ hay là không thỏa đáng trước mặt chị Maia hay không. Dù sao thì chị Maia cũng coi như trưởng bối của Quý Sở Yến, cô không muốn lưu lại ấn tượng xấu trong lòng cô ấy.

Mãi đến khi nghĩ nát óc cũng không phát hiện ra có sơ suất gì, Tô Điềm mới thở phào một hơi.

Sau đó, giọng nói trầm ấm của Quý Sở Yến vang lên bên tai cô: “Di họ, Tô Điềm bị bệnh, có thể xin nghỉ phép ngày mai không?”

Còn chưa đợi chị Maia lên tiếng nói gì, Tô Điềm đã liên tục lắc đầu từ chối: "Không cần, em không xin nghỉ.”