Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Chương 113: Cầu được ước thấy





Cuối tuần trùng với ngày đầu năm mới, tuyết rơi dày đặc, nhưng Tô Điềm vẫn về nhà theo thường lệ.

Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị bà Phương chặn đánh ngay đầu ngõ, nhưng không ngờ bà Phương lại đứng chờ cô ở ngay trước cửa thang máy tầng hai, còn cười híp cả mắt, tiến tới khoác tay cô: “Điềm Điềm, cuối cùng con cũng vẽ rồi, mọi người đang chờ con đấy”

Tô Điềm như lọt vào trong sương mù, đế yên cho mẹ mình kéo về phía trước. Vừa tới đến chỗ rẽ, cô lập tức sửng sốt.

Trên ghế sofa, Chử Nhã Vân và Quý Hoán Nguyên ngồi cạnh nhau, mà cha cô là Tô Nghị bận rộn nhiều việc cũng đang ngồi một bên, bình tĩnh uống trả

Còn người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô, mặc một chiếc áo len trắng giản dị, tư thế vô cùng. thoải mái: chính là Quý Sở Yến.

Một bầu không khí yên bình.

Chử Nhã Vân là người đầu tiên chú ý đến cô, bà lập tức lộ ra vẻ vui mừng: “Điềm Điềm về rồi đấy à?”

Tô Điềm sững sờ, đầu óc trống rỗng.

Bọn họ tại sao lại ở đây?

Đây là hình ảnh gia đình đoàn viên vui vẻ hòa bình sao?

Phương Tử Như ở bên cạnh nhanh chóng đẩy eo. cô một cái, mắng: “Nhã Vân, bà nhìn đứa nhỏ này đi, căng thẳng đến mức quên cả chào hỏi.

'Không sao", Chử Nhã Vân vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ: "Lúc trước chúng tôi đã từng gặp nhau rồi, 'Điềm Điềm rất hiểu chuyện. Tôi còn nói, nếu con bé là con dâu của chúng tôi thì tốt biết bao, không ngờ bây giờ cầu được ước thấy.”

Cầu được ước thấy?

Tô Điềm giờ mới hiểu được Quý Sở Yến bảo “Để anh nói” là có ý gì Cô nở một nụ cười cứng ngắc, chuyển ánh mắt sang Quý Sở Yến đang ngồi gần đó nhất.

Anh không biết quay đầu lại từ lúc nào, lúc này bắt gặp ánh mắt của cô thì cũng hơi nhướn mày nhìn cô một cái.

Hai người giao tiếp bằng mắt, lập tức bị Phương Tử Như nhìn thấy. Thế là, bà Phương lôi kéo cánh tay Tô Điềm, trực tiếp dẫn cô tới bên cạnh Quý Sở Yến, ấn cô ngồi xuống, cười không ngậm miệng lại được: "Điềm Điềm, đếu đã nói chuyện yêu đương rồi, có gì mà phải ngượng ngùng”

Tô Điềm:"..."

Bà Phương đến tột cùng là nghĩ như thế nào vậy?

Cô rõ ràng đang là "sợ hãi tột độ”, sao trong mắt mẹ lại trở thành "ngượng ngùng” rồi?

"Thế mà Quý Sở Yến còn thoải mái vỗ nhẹ bờ vai cô, dáng vẻ ân cần dịu dàng: "Có lẽ Điềm Điềm còn chưa quen lắm.”

Tô Điềm giận dữ trừng mắt với anh một cái, lợi dụng áo khoác dày che chắn mà vươn tay ra đẳng sau, dùng sức nhéo lên lưng anh,

Quý Sở Yến lại chỉ là nhíu nhíu mày, thậm chí còn chẳng hừ lấy một tiếng, tiếp tục cười một cách vô hại: “Không sao ạ, là do cháu quá gấp gáp”

Tô Điềm: "..."

Giỏi cho một tên đàn ông hiền lương thục đức, lập tức kéo được hảo cảm của hai bà mẹ.

Phương Tử Như quả nhiên bị anh mê hoặc, vội vàng lên tiếng: “Gấp gáp cái gì chứ? Rõ rằng là chuyện nước chảy thành sông”

Tô Nghị từ đầu đến cuối không lên tiếng, lúc này mới hắng giọng một cái, chậm chạp lên tiếng: “Đúng là có hơi gấp một chút...."

Phương Tử Như lập tức lườm chồng cháy mặt: “Uống trà cũng không ngăn được cái miệng của ông.”