Nụ hôn này dài như một bộ phim văn học mùa đông.
Lâu đến nỗi đầu óc Tô Điềm choáng váng, đến lúc đó Quý Sở Yến mới buông cô ra, chống lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Em đã đói cả ngày rồi, mau nấu cơm thôi."
Nếu như có thể, anh hoàn toàn không ngại nếm thử “món tráng miệng trước bữa tối" được giao đến tận cửa này.
Đáng tiếc, dạ dày trống rỗng của Tô Điềm không cho phép điều đó.
Trong mắt Tô Điềm vẫn còn một tầng sương mỏng, cô vươn tay chạm lên mặt, muốn giảm đi nhiệt độ nóng rực này, đồng thời nhìn theo ánh mắt của Quý Sở Yến.
“Anh cho bao nhiêu bột thế.."
Đến cả một tân binh như cô cũng bị choáng váng trước đống bột này.
Mặc dù Quý Sở Yến đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng vẫn mặt không đổi sắc nói: “Ừm, hơi nhiều chút, có lẽ là do tay run nên vấy hơi nhiều”
“Một chút” trên công thức thực sự là một tính từ rất mơ hồ,
Xuất sư bất lợi, Tô Điềm không đành lòng đả kích anh, do dự đề nghị: “Nếu không thì... cho thêm chút nước nữa?”
Quý Sở Yến suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định đổ đi làm lại.
Lần thử thứ hai, rút ra bài học từ lần thất bại đầu tiên, Quý Sở Yến vào bếp lôi ra một cái cân, tính toán đo lường cẩn thận, cuối cùng cũng nhào bột được gọi là không đến nỗi.
Sau đó, các bước diễn ra suôn sẻ, tuy bề ngoài không đẹp lắm nhưng nhìn hình dạng vừa phải, mùi thơm ngào ngạt
Từ bước đổ đầu vào chảo là Tô Điềm đã bị đuổi ra khỏi nhà bếp rồi, đến khi thành quả xong xuôi thì mới thò đầu vào xem. "Thơm quá, em đói lắm rồi..."
"Cẩn thận nóng."
Quý Sở Yến sợ cô vùi mặt vào trong đĩa, đành phải đẩy cô ngõi lên ghế, bản thân bày biện ổn thỏa rồi mới ngồi xuống bàn anh. Anh đưa một đôi đũa cho cô, nhướn mày ra hiệu cho cô nhận lấy.
Nhưng mà, Tô Điềm lại hoàn toàn không nhúc nhích, ngước mắt lên nhìn anh.
Nũng nịu với bạn trai là chuyện bình thường đúng không? Nhưng mà cô khá thiếu kinh nghiệm.
Hai người cứ thế nhìn nhau, một lát sau, Tô Điềm ngượng ngùng vươn tay ra định nhận lấy đôi đũa.
Chỉ một cái chớp mắt này, Quý Sở Yến đã nhìn thấy tia dao động trong mắt cô, anh khẽ cười thành tiếng.
"Biết rồi.”
Anh hiểu ý gắp một miếng nhỏ, đưa lên bên miệng Tô Điềm.
Tô Điềm bị anh nhìn thấu tâm tư thì mặt đỏ tới tận mang tai, khế há miệng ăn.
“Ngon quá.”
Cô không tiếc lời khen ngợi anh.
Quý Sở yến cười, rút khăn giấy ra lau miệng cho cô: "Em không chê khó ăn là được rồi."
Sau đó, anh lại đẩy hết thức ăn về phía cô: “Ngon thì ăn nhiều một chút”
Tô Điềm lại vẫy vẫy tay, nhìn vẽ phía điện thoại di động, Quý Sở Yến nhanh chóng đưa điện thoại cho cô.
Cô mở máy ảnh, nhanh chóng chụp lại bàn thức ăn này.
Quý Sở Yến lập tức ngẩn người, mỉm cười xoa đầu cô: “Xấu thế này mà cũng chụp à? Khổ thân điện thoại của em.”
“Xấu đâu mà xấu, anh nấu lần đầu mà ngon như thế này, đáng để lưu lại làm kỉ niệm” Tô Điềm cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu nhẹ nhàng.
Quý Sở Yến nhìn một chút, vui vẻ gật đầu: “Ừm, đẹp lâm”
Nhận được lời khẳng định của anh, Tô Điềm. nhanh chóng đăng ảnh lên Wechat của mình.
Ăn uống xong xuôi, cô vui vẻ mở vòng bạn bè trên Wechat ra xem. Bên dưới toàn là những bình luận của bạn bè, khen cô khéo tay hay làm.
Tô Điềm cười cười, lướt đọc bình luận, sau đó đột nhiên đập vào mắt cô là một bình luận khác lạ.
“Ồ, điểm nhấn của bức ảnh này là ở góc phải đúng không. Tôi hoài nghĩ có ai đó cố tình show ân ái nhé.
Tô Điềm đọc được bình luận này thì lập tức ấn vào ảnh chụp.
Cô phóng to ảnh ra, phía góc phải quả nhiên xuất hiện một vật thể lạ- chiếc đồng hồ Hublot mà Quý Sở Yến đeo hôm nay.
Trước kia cô thường cài đặt chế độ hiển thị theo nhóm nhất định, mục đích là chặn một số người lớn trong nhà, để có làm gì cũng không bị bắt quả tang. Nhưng mà hôm nay cô cảm thấy bức ảnh này không có gì bất thường cả nên đã đăng công khai.
Tô Điềm rầu rĩ, nghĩ ngợi không biết có nên xóa hình đi hay không thì trên màn hinh đột nhiên nhảy ra thông báo, tin nhắn của Phương Tử Như.
Tô Điềm run rẩy mở khung chat, đập vào mắt cô chính là một dòng tin tức như cuồng phong ập tới.
Bà Phương: Điềm Điềm, đồng hồ nam kia là thế nào?
Bà Phương: Hai đứa nấu cơm chung với nhau?
Bà Phương: Thẳng thản khai báo, có phải con có bạn trai rồi không?
Tin nhắn tra hỏi ập tới như vũ bão, Tô Điềm cảm thấy choáng váng đầu óc, vô thức xoa trán.
“Sao thế?"
Nghe tiếng, Tô Điềm ngẩng đầu lên. Quý Sở Yến vừa dọn dẹp bàn xong, đi vào phòng khách thì đã nhìn thấy vẻ mặt lo lằng của cô.
Cô im lặng một lát, sau đó từng chữ nói ra, vô cùng rõ ràng: “Mẹ em... hình như đã biết... biết em có bạn trai.”
Tô Điềm đã ở trước mặt bà Phương phủ nhận không biết bao nhiêu lần về mối quan hệ giữa mình và Quý Sở Yến, bây giờ cũng không biết phải ứng phó ra sao.
“Không sao, không sao” Quý Sở Yến nhẹ nhàng ôm vai cô, an ủi cô: "bác gái chắc chẵn sẽ rất vui, em lo lắng gì thế?”
Tô Điềm hơi xuất thần.
Quý Sở Yến là đối tượng mà mẹ cô giới thiệu cho. cô đi xem mắt, theo lý mà nói thì cô chẳng cần phải cảm thấy khó xử gì mới đúng. Nhưng mà, không biết tại sao trong lòng cô lại cảm thấy mê mang.
“Quý Sở Yến..” Tô Điềm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Nếu như ngày ấy, người đi xem mắt với anh không phải là em, vậy anh có đi không?”
Quý Sở Yến nhìn cô hồi lâu, cuối cùng trả lời.
“Không đi”
Lúc đó anh đã đang ở sân bay rồi, hôm đó anh dùng lý do đi công tác để trốn tránh buổi xem mắt đó. Nhưng mà cuối cùng mẹ anh lại gửi cho anh ảnh của Tô Điềm, thế là anh mới lập tức từ sân bay trở về, tới nơi hẹn để gặp cô.
Tô Điềm ngẩn người, chậm rãi cụp mắt xuống: "Nhưng mà, em không biết đối tượng xem mắt là anh, nhưng em vẫn đi.”
Lúc đó, cho dù trong lòng cô chỉ có suy nghĩ là có thêm một người bạn nữa, nhưng sự thật vẫn là cô đã đi xem mắt.
Chỉ là lần xem mắt đó, cô lại may mắn, đối tượng xem mắt chính là anh.
Tô Điềm không nhịn được mà giật giật khóe môi: “Có phải anh cảm thấy, em đứng trước mặt cha mẹ em rất không có chủ kiến?"
"Điềm Điềm."
Giọng nói của Quý Sở Yến lập tức cắt ngang suy nghĩ phức tạp của cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cô vào lòng, đôi mắt giống như dòng nước tính lặng: “Có một số sự lựa chọn, nghe theo đề nghị của người khác cũng chưa chắc đã là sai”
"Điều quan trọng không bao giờ là quá trình đưa ra lựa chọn, mà là lựa chọn đó có phải là điều em thực sự muốn hay không.”
Tô Điềm bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô có thể nhìn thấy được bóng dáng mình trong mắt anh, rất rõ ràng.
Một lúc lâu sau, cô ôm lấy cổ anh, mặt mày rạng rỡ, cong môi nói: “Ừm... Em hiểu rồi."
“Thế nên em cũng đừng xoắn xuýt quá” Quý Sở. Yến khẽ nhéo mặt cô, mỉm cười: “Nếu như em cảm thấy khó mở miệng quá, vây thì để anh nói.”