Lai Như Phong Vũ

Chương 9: Thành Bắc Liên




Đến được biên giới phía Bắc, không vội lên núi Hắc Thủy. Mạc Cố ở lại trong Bắc Liên thành, vào một khách điếm thuê một phòng ở lầu hai.

Ngày đầu tiên nàng dạo phố nghe ngóng tin tức, tìm hiểu về thành Bắc Liên và ngọn núi Hắc Thuỷ kia.

Thỉnh thoáng thì ngồi gác chân ở cửa sổ, nhìn ra phía cổng thành âm thầm quan sát.

Sở dĩ Mạc Cố không che mặt vì nàng từ nhỏ đã hay ở tiểu viện phía sau luyện tập, ra ngoài cũng chỉ có thể lén lút trốn ra. Ở thành Đô e là người biết nhị tiểu thư Mạc gia trông như thế nào còn hiếm thấy chứ đừng nói đến thành Bắc Liên nằm tít ở biên giới.

Đến ngày thứ ba, Mạc Cố hoá trang thành ăn mày, quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mày lấm lem.

Mang bộ dạng đó, một hài tử yếu ớt chống gậy ra cổng thành, hướng phía núi Hắc Thủy mà đi.

Nghe nói Hắc Thủy Cát nằm trên đỉnh núi, nàng không đi theo đường lớn, chui vào trong rừng mà đi nhằm che dấu hàng tung.

Mặt dù không có ai nhưng đề phòng lỡ như, Mạc Cố vẫn cứ chậm rãi chống gậy đi, nếu nhìn vào liền nhận ra nàng so với đứa trẻ ăn xin ốm yếu hàng thật chẳng khác là bao...

Đi qua gần con suối nhỏ phát hiện có người, Mạc Cố nhanh chóng nép vào gốc cây lớn bên cạnh. Hai nam nhân hắc y đang xách nước bên con suối, vừa múc nước vừa uể oải than thở:

"Hazz, ngày nào cũng đi lấy nước, mệt chết ông đây rồi."



"Đã vậy mỗi ngày xách lên xách xuống hơn mấy chục lần!"

"Mẹ nó, đúng là hiếp người quá đáng, trên núi rõ ràng có nước, bọn đó còn chê nước không sạch! Giỏi giang như vậy sao không tự xuống đây mà xách!"

"Cmn, đường đường là sát thủ vậy mà bị sai vặt chẳng khác nào hạ nhân!"

"Biết sao giờ, tháng này ráng đánh thắng bọn kia đi, lên chức sát thủ cấp 8 sẽ không còn phải hầu hạ bọn chúng nữa."

"Ngươi chưa nghe nói gì sao? Cát chủ dạo gần đây mặt lúc nào cũng tươi rói như nhà có hỷ, ta nghe mấy tên kia nói sắp tới sẽ đi tìm thêm người vào Cát làm nô lệ, đến lúc đó chúng ta không cần phải khổ như này nữa."

"Có chuyện tốt như vậy sao? Từ lúc sinh thời, ta vào Cát đến giờ còn chưa thấy qua tên nô lệ nào đâu, toàn là một đám sát thủ với nhau."

"Có có! Thôi mau đi không lại bị phạt bây giờ."

Nép ở bên kia, Mạc Cố đem tất cả những gì mình nghe được đều tiếp thu cẩn thận.

Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Năm xưa cha nàng là quá thẳng thắng đến nỗi một mình trực tiếp xông thẳng vào mà đánh.

Toàn mạng trở ra sau khi giao chiến với gần một trăm tên sát thủ, không biết nên nói là may mắn hay là tài giỏi.

Hừ, đương nhiên là Hộ quốc tướng quân, cha nàng anh hùng xuất chúng!

Mạc Cố đổi hướng không lên núi nữa mà quay lại thành Bắc Liên. Ngồi một góc gần cổng thành, làm ăn xin.

Quả thật mấy lời hai tên kia nói không sai. hơn một ngày sau, hai tên hắc y, một tên cầm roi, một tên cầm kiếm, song song đi vào thành.

Bọn chúng vào thành liền trực tiếp dán lên bảng thông báo của nha môn! Cư nhiên xem như nhà của chúng huênh hoan đến như vậy!

[ Hắc Thủy Cát muốn mua hai mươi nô lệ ]



Lúc đầu không có ai để ý, đến chập tối có khoảng gần mười người đến bán thân còn đưa theo người nhà để lấy tiền đem về, có lẽ là qua năm mới trong nhà nghèo đến mức phải bán thân để nuôi gia đình.

Nhưng bọn họ vạn sự không ngờ đến, hai tên kia trong con hẻm thế mà một trước một sau rút kiếm ra đe dọa. Trực tiếp đem gần hai mươi người bán thân và thân nhân của bọn họ trói hết tay lại, nối thành một hàng dắt đi!

"..." Cũng không biết ai trong đám người kêu lên một tiếng.

Đệch!

Biết rõ Hắc Thủy Cát toàn loại sát thủ máu lạnh nhưng trong nhà lại nghèo túng, không nuôi đủ miệng ăn nên mới liều mạng đi bán thân không ngờ không có tiền ngược lại còn 'bán' luôn thân nhân của mình...

Hai tên này rõ ràng là muốn cưỡm luôn số tiền bên trên cấp xuống đi mua người. Cho dù vậy, nếu Cát chủ biết được cũng chẳng có gì to tát. Hắc Thủy Cát còn có nhân tính hay sao? Nói thừa, đương nhiên là rặc một lũ vô nhân tính, đáng chết!

Gần hai mươi người, chỉ có khoảng sáu, bảy nam nhân trưởng thành, còn lại đều là hài tử mới lớn, phụ nữ và người lớn tuổi, quan sát thì cũng là mấy lão trung niên đã qua ngũ tuần đi.

Đếm một lược chỉ có mười tám người, vẫn còn thiếu hai. Bất quá, một tên cầm kiếm chạy ra đường, ngó trái ngó phải, túm ngay tên thư sinh đang đi trên đường lôi vào trong hẻm. Dây trói lại thêm một đôi cổ tay tay chen vào.

Thư sinh: "!!!..."

Đám người bán thân: "..."

Đệch!

Đệch!!

Vì đường tối lại vắng nên toàn bộ quá trình không ai biết. Ngoại trừ tầm mắt của một nha đầu ăn mày đang ngồi bên cây cột đường vẫn luôn lom lom nhìn theo hai tên sát thủ.

Không bỏ lỡ cơ hội, Mạc Cố nhanh chóng bò dậy, chống gậy đi ra giữa đường, 'vô tình' đi qua.

"Khụ khụ, có ai không...làm ơn cho tiểu nữ một chút thức ăn...hai ngày nay ta vẫn chưa ăn gì....

Aaa!"

Đoạn dây thừng lại chen thêm một đôi tay nhỏ.

Ăn mày: "..."

Thư sinh: "..."

Đám bán thân: "..."

Mạc Cố ở trong hàng ngũ, lờ mờ nghe được một giọng nói rì rầm.

Đm! Đúng là lũ súc sinh!!

Thế là hai tên hắc y kia 'mua' được tên nô lệ thứ hai mươi. Hoàn thành công việc, hai tên hắc y hí hửng, quên mất thời gian liền dắt đám nộ lệ lên thẳng trên núi ngay trong đêm tối.

Đoàn người cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay bị kéo đi. Thời khắc này, dân thường bọn họ đứng trước bọn sát thủ, phản kháng còn có tác dụng hay sao....