Trời lúc này chỉ chập tối nên cổng thành còn chưa đóng. Tranh thủ thời gian, hai tên hắc y cứ thế một tên trước, một tên sau đem theo đoàn người kéo lên núi Hắc Thủy.
Vì đường núi buổi tối khó đi lại kéo thêm đám dân đen yếu ớt, bọn chúng chỉ đành dừng lại, đốt một đống lửa sưởi ấm, đợi trời sáng mới về Hắc Thủy Cát.
Dựa vào ánh lửa Mạc Cố mới có thể nhìn rõ, hai tên hắc y ở vị trí cổ bên trái đều có xăm hình một cái đầu lâu màu đen, nhỏ bằng ba ngón tay. Nếu đoán không lầm, đây có lẽ là kí hiệu chứng minh thân phận sát thủ của Hắc Thủy Cát.
Mạc Cố còn chưa kịp nhìn thêm thì phía bên cạnh đã xuất hiện một thanh âm non nớt kéo ánh nhìn của nàng trở về.
"Tỷ tỷ, cái này cho tỷ."
Nam hài nhỏ tuổi này, nhìn sơ qua vóc dáng cũng không khác tiểu An ở nhà là bao. Tay nhỏ bị trói nhưng vẫn lén lút moi một cái bánh bao trong áo, đưa qua cho nàng.
"Ngươi mau ăn đi, lúc nãy không phải ngươi nói hai ngày rồi chưa ăn gì sao."
Một thẩm thẩm lớn tuổi ngồi bên cạnh đứa trẻ kia lên tiếng, có lẽ là người nhà.
Phải rồi, Mạc Cố đang giả làm ăn mày. Nhận lấy cái bánh bao, không vội ăn, nàng nhỏ giọng cúi đầu rụt rè:
"Đa tạ thẩm thẩm, đa tạ tiểu công tử."
Mặc dù ở thành Bắc Liên nàng có ăn uống nhưng lúc này lại cầm cái bánh bao nhỏ, diễn trọn vai ăn mày, cắn một ngụm lớn nhai lấy nhai để như đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày.
"Thật là...đúng là cái đám ác nhân, đến cả đứa nhỏ ăn mày cũng không tha!"
Đám nam nhân ngồi phía sau nhìn thấy cảnh này, bắt đầu lén lút lên tiếng thì thầm to nhỏ.
"Haiz...có trách thì trách số nó xui xẻo quá".
"Các ngươi còn không nhìn lại mình bây giờ đi, có khác gì người ta không mà còn thương hại." Thư sinh kia một bụng tủi thân cũng không nhịn được lên tiếng. Vốn đang yên lành về nhà, đột nhiên bị vạ lay. Xui xẻo đến thế là cùng!
Bên này hai tên hắc y đang ăn thức ăn lại nghe tiếng xì xầm không khỏi khó chịu, hắn lên giọng ra oai hù dọa đám người đang bị trói ngồi một chùm phía bên kia.
"Các ngươi nói cái gì đó, tốt nhất là yên phận cho ta, nếu không lão tử liền chém bay đầu các ngươi."
"Hừ! Ta cực khổ bắt người về, ngươi mà chém mất một tên thì ngày mai tự chạy vào thành bắt người đi."
"Ta chỉ hù dọa chúng chút thôi mà, ngươi cũng thật nhỏ mọn."
"Ngày mai vào Cát các ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn mà làm việc hầu hạ chúng ta, tên nào dám nháo thì ta cho các ngươi biết tay."
"Có nghe rõ chưa!"
"..."
"Điếc hết rồi sao!"
"Rõ rồi."
Nhận được tiếng hô, tên hắc y kia không khỏi đắc ý. Cảm giác hất mặt lên giọng làm ông lớn đúng là không tệ.
Qua một đêm cuối cùng mặt trời cũng ló dạng, đoàn người lại tiếp tục bị kéo lên núi.
Trời sáng rồi cả hai mươi người mới thấy rõ, trên đường vậy mà gặp không ít sói dữ.
Đám sói lúc đầu còn gầm gừ dương nanh múa vuốt nhưng tên hắc y kia vừa cầm ra một cái túi gấm, huơ huơ mấy cái chúng liền cụp đuôi chạy vào rừng.
Đi tiếp một đoạn lại có mấy cái bẫy lớn, khỏi nói cũng biết chạm vào thì xung quanh cơ quan, ám khí phóng ra đều không ít đi.
Một đường lên đỉnh núi hết né bên này lại quẹo qua bên kia. Đám người không khỏi rùng mình. Nếu tên nào đi lạc vào đây thì chết chắc!
Đến đỉnh núi, đám người ngước mặt lên liền há hốc mồm nhìn, một cái cổng lớn ngay ở giữa, trên bảng khắc to ba chữ [ HẮC THỦY CÁT ]. Trông vừa rộng lớn vừa chắc chắn, nếu so với cổng thành chắc chỉ khác mỗi cái màu của cổng thành là màu đỏ đậm thì đây là màu đen.
Bên ngoài không có người canh cổng nhưng phía cao bên kia có một cái vòm cao để nhìn ra bên ngoài. Tên cầm kiếm ở trước hô lớn vào.
"Chúng ta về rồi ngươi còn không mau mở cửa!"
Tức thì ở bên đó, một cái đầu ngóc lên ngó nghiên, tên kia ở trên cái vòm đó vậy mà còn chưa tỉnh ngủ. "..."
Cánh cửa cuối cùng cũng chậm rì mở ra.
Cả đoàn người lúc này càng mở to mắt ngạc nhiên nhìn vào bên trong.
Không ngờ lại rộng lớn như vậy, dưới đất và mấy bức tường xung quanh đều được xây kín bằng đá. Mấy tốp người bận hắc y đi ngang qua đều đeo tấm lệnh bài gỗ có khắc số thứ tự, hình như là phân theo cấp bậc sát thủ.
Một nhóm khoảng gần mười tên hắc y còn đang xách về mấy sọt rau củ, thú rừng bước vào. Lại thấy một nhóm khác tầm năm sáu tên, đầu trâu mặt ngựa... đang đem y phục đi phơi?
"..."
"Đây thật sự là Hắc Thủy Cát trong giang hồ sao..."
"Bọn chúng thực sự là ác nhân giết người không ghê tay trong lời đồn à?"
"Sao trông như gia nhân ở đợ nhà người ta vậy?"
"Cái đám hồ đồ này suy nghĩ hay ghê, các ngươi quên mình sao lại đứng đây rồi à?"
Không nghe lọt tai đám nô lệ nói, tên kia cầm roi vút mạnh xuống đất trước mặt tên nô lệ đi đầu hàng. Hắn lại không quên hất mặt lên la ó:
"Cmn, các ngươi mau câm mồm cho ông. Sau này đó sẽ là công việc của tất cả các ngươi, chúng ta sẽ là chủ nhân, các ngươi nên biết điều một chút cho ta."
"Chúc mừng các ngươi chính thức trở thành nô lệ của Hắc Thủy Cát, hahaha...."
Đúng là lũ điên. Đám người nghe xong trong lòng không khỏi phỉ nhổ.
"La Du! Ngươi, gọi ngươi đó, mau đến đây, lề mề cái gì. Sắp xếp chỗ ở cho bọn chúng, phân việc cho chúng làm luôn đi."
Tên hắc y cầm roi kia đeo tấm lệnh bài số chín la lối một tên nam nhân khác. Khác với bọn hắc y, nam nhân nọ bận y phục màu trắng xám, còn có chỗ bị rách vá lại, cổ không có hình xăm cũng không đeo lệnh bài. Lẫn trong đám sát thủ thì đúng là một trời một vực.
Dặn dò xong, tên hắc y quay sang hô lớn với mấy nhóm hắc y khác.
"Các huynh đệ, sau này chúng ta không phải làm mấy việc vặt này nữa, giao cho đám nô lệ làm đi."
Chính là nhóm người phơi y phục cùng nhóm xách rau củ. Nghe xong mặt tên nào cũng cười tươi hớn hở.
"Mẹ nó! Cuối cùng cũng không cần phải làm mấy cái này nữa, thật sự mệt chết chúng ta rồi, sau này cũng không phải đấu đá giành số tám nữa."
"Đúng vậy đúng vậy, nhóm cấp chín cấp mười chúng ta đấu cả năm nay cũng không thắng nổi nhóm cấp tám."
"Ta còn tưởng phải làm làm mấy cái này suốt đời luôn, hôm nay phải ăn mừng, uống thật đã mới được."
"Được rồi, được rồi mau đi thôi. Để đó cho bọn dân đen làm đi."
"Lão tử còn phải về ngủ nữa, bận rộn từ hôm qua giờ."
Hai tên hắc y dẫn đầu kia nói xong cùng đám người cũng huơ huơ tay rồi đi thẳng vào bên trong để lại La Du đứng đó cùng đám người mới.