Vài ngày sau, Cố Lâm làm thủ tục xuất viện cho Sở Vy, cô nàng Ái Liễu cũng tới giúp đỡ bạn thân. Nói là giúp đỡ nhưng thực chất cô ả đang muốn tìm hiểu kéo gần khoảng cách với Cố Lâm. Trên chiếc Mercedes đang đi về biệt thự của Cố Lâm, Sở Vy và Ái Liễu trò chuyện rất vui vẻ, một phần là để Sở Vy bớt chút đau buồn, một phần cũng là để tỏ sự thân thiết của mình với Sở Vy cho Cố Lâm thấy. Suốt dọc đường, Cố Lâm chăm chăm nhìn vào điện thoại để xem giờ, chốc chốc lại hướng ánh mắt nhìn về phía Sở Vy; mỗi lần nhìn Sở Vy hắn lại khẽ nhếch miệng cười hiền từ. Chiếc xe dừng lăn bánh, Cố Lâm đỡ Sở Vy ra khỏi xe, hiện ra trước mắt Sở Vy là căn biệt thự hoành tráng của Cố Lâm; căn biệt thự cao, rộng và nhìn bề ngoài rất nguy nga, hoành tráng. Căn biệt thự chỉ có mình hắn là chủ nhân và một vài người giúp việc... Thấy cậu chủ về, quản gia Lý vội chạy ra đón:
- Thiếu gia đã về, mời thiếu gia và Sở tiểu thư vào trong...
Lý quản gia quay qua nhìn Ái Liễu cũng vội mời cô ả vào trong. Nói rồi ông sai người mang hành lý của Sở Vy lên phòng của cô. Cố Lâm dẫn cô vào trong biệt thự. Bên trong căn biệt thự phủ một lớp sơn màu vàng kem giản dị nhưng không mất đi sự sang trọng, đèn treo tường thì lấp lánh, lung linh, không gian của căn phòng khách thì rộng lớn mang lại cho người mới bước vào một cảm giác bản thân thật nhỏ bé. Cố Lâm dìu Sở Vy lên phòng của cô:
- Từ bây giờ, đây sẽ là phòng của cháu, cháu thích nó chứ?
Hai mắt Sở Vy long lanh, đây là căn phòng mà cô hằng ao ước, cô đã nhiều lần ngỏ ý xin bố mẹ nhưng bố mẹ cô không đồng ý, và bây giờ, Cố Lâm - một người chú không chút máu mũ đã thực hiện điều ước đó cho cô. Cô mừng rỡ:
- Cháu thích lắm. Cảm ơn chú Lâm nhiều nhiều!!
- Vậy giờ cháu cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì thì cứ tìm chú, phòng chú ở ngay bên cạnh phòng cháu phía tay trái.
- Dạ chú, cháu hiểu rồi!
Hắn hiền từ xoa đầu cô rồi ra ngoài. Ái Liễu ngưỡng mộ cô:
- Uầy, cậu hạnh phúc thật đấy, cậu có phòng đẹp thật, tớ cũng ước có một căn phòng xinh đẹp như này...
Sở Vy an ủi:
- Nếu rảnh cậu có thể đến chỗ tớ chơi bất cứ lúc nào!
Vừa nói Sở Vy vừa kéo Ái Liễu lại bên giường để ngồi
- Nhưng tớ sợ sẽ không tiện cho lắm, đây là nhà của chú Cố...
- Không sao đâu, tớ sẽ xin phép chú ấy đồng ý cho cậu ghé lại đây chơi, nên cậu đừng lo nhé. Ngày kia tớ sẽ quay trở lại đi học, cậu nhớ giúp đỡ tớ nhé!!
- Được nè, tớ rất sẵn lòng, mà tớ chỉ bài sẽ hơi khó hiểu, cậu ráng nha.
- Hihi cảm ơn cậu nhé!!
Đến giờ cơm trưa, Cố Lâm mời Ái Liễu ở lại dùng cơm, ăn xong hắn gọi tài xế đưa Ái Liễu quay trở về nhà. Khi Ái Liễu đã rời đi, Sở Vy ngồi nói với Cố Lâm cho cô ngày kia quay trở lại trường học và đồng thời cô cũng xin phép hắn cho Ái Liễu thường xuyên ghé chơi. Cố Lâm đồng ý với Sở Vy và cũng đặt ra yêu cầu cho cô:
- Thứ nhất, chú muốn cháu phải đi học về đúng giờ, không được la cà với bạn bè đặc biệt là bạn khác giới. Thứ hai, chỉ có chú mới có thể đưa đón cháu đi học hoặc Lý quản gia sẽ đưa cháu đi học khi chú bận công việc. Thứ ba, bạn của cháu có thể đến và ở lại chơi vào ban ngày nhưng tuyệt đối không được ngủ lại qua đêm ở đây. Cháu có đồng ý với ba điều kiện này của chú không Vy Vy?
Sở Vy không cần suy nghĩ liền đáp lại luôn lời của Cố Lâm, cô sẵn sàng đồng ý với các điều kiện của hắn đề ra. Ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ một hồi, Sở Vy muốn đi lên phòng, Cố Lâm liền nói với lại:
- Sách vở của cháu chú đã sai người sang nhà cháu đem về đây hết rồi, đồ dùng học tập chú cũng đã cho người chuẩn bị đầy đủ, cháu lên xem còn thiếu thứ gì nữa không thì báo cho chú biết nhé!!!
- Ohh, vậy ạ? vậy cháu cảm ơn chú Lâm nhiều nhiều!!
Nói rồi Sở Vy vui vẻ chạy lên tầng trên xem sách vở của mình, nhìn thấy những đồ vật xưa cũ quen thuộc cô rơi vào hoài niệm, cô nhớ bố mẹ, cô nhớ trường lớp, bạn bè, cô nhớ những kỉ niệm ngày xưa. Tất cả kí ức trong đầu cô đều hiện lên, cô ngồi khóc thút thít, không dám khóc to vì sợ Cố Lâm thấy sẽ lại tiêm thuốc an thần cho cô mất. Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, khuyên bản thân phải thật mạnh mẽ, kiên cường vì nếu cô sống tốt, bố mẹ cô ở dưới kia sẽ rất vui và hạnh phúc. Tuy cô đã cố gắng không khóc to nhưng mọi hành động và cử chỉ của cô đã bị camera giấu kín mà hắn đã lắp trong bức tranh treo tường ghi lại toàn bộ. Cố Lâm đã xem được toàn bộ, hắn cũng chỉ có thể thở dài, tắt điện thoại và đi lên phòng cô. Hắn giả vờ như không biết các sự việc vừa diễn ra, hắn gõ cửa phòng cô và nói vọng vào:
- Ngày mai chú sẽ đưa cháu đi cưỡi ngựa nên đêm nay cháu hãy đi ngủ sớn nhé, chặng đường ngày mai sẽ khá là xa đó...
Nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói của Cố Lâm, cô giật mình vội lau nước mắt, cô đáp lại hắn:
- Vâng cháu biết rồi chú Lâm!
Đáp lời hắn xong cô vội sắp xếp lại đống sánh vở lên kệ sách, chuẩn bị quần áo để sáng mai đi cưỡi ngựa cùng Cố Lâm. Xong xuôi cô lên giường đi ngủ, cô nằm nhìn lên trần nhà hồi lâu nhưng vẫn khó có thể ngủ được vì cô lại nhớ bố mẹ rồi. Cô lại nằm khóc thút thít, cô vẫn là một đứa trẻ sao có thể chịu một đả kích lớn như này. Nằm khóc một lúc cô mới bình tĩnh lại, cô an ủi bản thân và từ từ chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay...