Lại Đây, Công Chúa Của Chú!

Chương 15: Chú là thật lòng!




Cháu có tình cảm với chú không? Ý chú là tình cảm giữa nam và nữ ấy?

- Chú thật sự muốn biết câu trả lời được nói ra từ miệng cháu sao?

- Đúng vậy! - Hắn gật đầu, giọng chắc nịch.

- Đã từng!

- Chỉ là đã từng sao, cháu đã từng yêu chú? - Vẻ mặt hắn ngạc nhiên hỏi cô.

- Đúng thế, chỉ là đã từng rung động thôi chứ chưa hề yêu, cháu chưa hề nảy sinh một chút tình cảm nam nữ nào với chú hết. Cháu trả lời vậy chú đã hài lòng chưa? - Ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào hắn.

- Nếu cháu chưa hề nảy sinh tình cảm với chú thì cho chú xin lỗi, là do chú cố gượng ép cháu. Nhưng những lời nói sau đây của chú có thể rất khó để tin nhưng nó lại là sự thật. Cháu có muốn nghe?

- Để ăn cơm xong đã được không? Nếu chúng ta còn ngồi giằng co qua lại thì thức ăn sẽ nguội hết mất! - Cô ung dung đáp nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn.

- Được, nghe theo ý kiến của cháu!

Nói xong, cả hai người cùng ngồi ăn cơm trong bầu không khí yên lặng. Cả hai đều không nói với nhau một câu gì chỉ chăm chú ngồi gắp thức ăn. Thỉnh thoảng ánh mắt của Sở Vy lại hướng về phía ông chú Cố Lâm nhưng cô cũng nhanh chóng nhìn ra chỗ khác khi Cố Lâm nhìn lại cô. Cố Lâm thắc mắc:

- Sao thế, cháu có chuyện gì muốn nói với chú à, thấy cháu cứ né tránh ánh mắt chú mãi...

- Không có gì đâu, cháu chỉ muốn nói là... ăn cơm xong thì chú rửa bát nhé!

Cô cố gắng tỏ rõ thái độ không chút mảy may tò mò với những lời hắn vừa nói, và những lời cô vừa nói cũng chỉ là những câu mà cô mới nghĩ ra một thoáng chốc trong đầu. Thực sự bây giờ cô không biết nói với hắn điều gì cho phù hợp với hoàn cảnh hiện tại...

- Cái gì, sao chú phải rửa bát chứ, bình thường công việc này sẽ do cháu phụ trách mà - Hắn cãi lại.

- Hôm nay khác rồi, cháu nấu cơm cho chú rồi thì chú phải rửa bát. Bình thường chúng ta cũng phân công như vậy mà, hôm nay chú đừng hòng thoát.



- Chú không đồng ý, chú sẽ không rửa bát!

Hắn cố tình làm ra vẻ giận dỗi để xem thái độ cô như thế nào. Nhưng không, cô lạnh nhạt đáp lại 1 câu:

- Không rửa thì chú đập đi, đi mua cái mới về dùng là được chứ gì?

- Thôi, thôi xin công chúa, cháu nói vậy là đang giận chú lắm đúng không?! Chú xin lỗi, xin lỗi công chúa của chú, chú chỉ là trêu đùa cháu chút thôi mà! - Hắn hèn hạ cầu xin cô tha lỗi.

- Chú biết điều vậy là tốt đấy, rồi nhé, công việc cứ vậy nhé, không được đổi ý đâu chú! - Nói rồi cô tiếp tục ăn cơm.

- Vậy cháu không giận chú sao?

- Sao phải giận! Giận chú rồi cháu ra đường ở thì sao...

Hắn không thể ngờ được rằng cô thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trước mặt mình bây giờ không còn là cô bé nhỏ nhắn, ngây thơ, hiền lành ngày xưa nữa. Có lẽ là do cô đã lớn, và đang trong thời điểm dậy thì nên tính tình có phần ngang bướng. Bây giờ hắn không có cách nào khác để thu phục cô, chỉ đành nhún nhường thêm một thời gian nữa chờ cô trưởng thành hơn rồi hắn sẽ tính tiếp...

Sau khi ăn cơm xong, ai làm việc của người nấy, hắn thì rửa bát, cô ngồi gọt hoa quả. Sau khi rửa bát xong, hắn ra ngồi cùng cô để nói chuyện vừa nãy còn đang dang dở:

- Tiểu Vy!

- Dạ, chú nói đi! - Cô vẫn tập trung ngồi gọt hoa quả.

- Chú có chuyện này liên quan đến cháu và chú nên chú cần phải nói cho cháu biết.

- Chú cứ nói đi, cháu đang nghe nè!

- Thực ra thì, nói ra có hơi khó tin nhưng hai chúng ta đã được định sẵn hôn ước rồi. Cháu từ lúc sinh ra đã chính là vợ của chú rồi!



Đang chăm chú gọt quả lê trên tay thì cô bỗng dừng lại, ánh mắt cô từ nhìn quả lê chuyển sang nhìn hắn. Cô nhìn hắn với vẻ mặt khó tin và tỏ rõ thái độ ngạc nhiên, cô vẫn chưa thể hình dung ra được hắn vừa nói gì, bộ nhớ của cô như bị hết dung lượng đến nỗi tràn ngập:

- C... chú vừa nói gì cơ, tai cháu ù quá cháu nghe không có rõ...

- Chú nói là, bố mẹ cháu đã định sẵn hôn ước cho hai chúng ta rồi! Cháu chính là vợ của chú, chú đang chờ cháu đủ tuổi để kết hôn thực hiện di nguyện lúc còn sống của bố mẹ cháu.

Hắn nói với vẻ chắc nịch, biểu cảm của hắn nghiêm nghị, tỏ rõ rằng hắn không hề nói dối. Nhìn vào sâu đôi mắt của hắn, có lẽ như cô có thể nhìn thấy rõ 3 chữ "hãy tin chú". Cô vẫn không thể tin được rằng người chú nuôi mình suốt 5 năm bây giờ lại ở trước mặt mình đòi cưới mình. Cô chậm rãi hỏi lại một lần nữa:

- Những điều chú vừa nói là... là thật chứ...?

- Đó là sự thật, hãy tin những lời chú vừa nói!

- Nhưng sao chú không nói cho cháu biết sớm mà chọn bây giờ mới nói cho cháu biết?

- Chú sợ cháu áp lực, sợ cháu sợ hãi chú mà né tránh chú. Chú thật sự không muốn hai chúng ta bị xa cách bởi vài lý do ngớ ngẩn đó...

- Chú sai rồi, bây giờ chú nói mới là đang khiến cháu áp lực đó.

Hắn không đáp lại cô bằng lời nói mà hắn đáp lại cô bằng hành động, hắn vươn hai bàn tay to lớn của hắn về phía cô, áp lòng bàn tay ấm nóng vào 2 bên má cô mà nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu ấm áp:

- Hãy cho chú một cơ hội được không công chúa nhỏ?

Nói rồi hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô với vẻ dịu dàng, hắn từ từ khom người xuống, nhẹ nhàng kéo cô về phía mình. Cô nhanh chóng lấy lại ý thức của bản thân, đẩy hắn ra mà hỏi ngược lại hắn:

- Vậy còn Liễu Liễu, cô ấy thì sao? Chú mới nãy đã thừa nhận là đang thích cô ấy mà, sao giờ lại chuyển mục tiêu sang cháu rồi. Chú đang đùa giỡn với cháu phải không hả chú Lâm?

Nghe Tiểu Vy yêu quý gọi tên mình, hắn bỗng giật mình nhận ra rằng đã bao lâu rồi cô chưa gọi tên của hắn như lúc này mà hay xưng hô thân thiết là "chú - cháu". Hắn bỗng hẫng một nhịp, không biết phải trả lời sao cho cô vừa ý. Hắn buông hai tay ở má cô ra, khẽ vén tóc mái của cô gọn sang một bên. Hắn từ từ nói:

- Tình cảm của chú dành cho cháu là thật, không có lừa dối!...