Lại Đây, Công Chúa Của Chú!

Chương 14: Cháu có tình cảm với chú không?




Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của Sở Vy vẫn diễn ra như bình thường, vẫn được Cố Lâm đưa đi đón về như thường lệ. Chớp mắt cái cô đã lên lớp 12, từ một cô bé nhỏ nhắn, ngây thơ, đáng yêu trở thành một cô thiếu nữ xinh xắn tràn đầy sức sống. Việc học của cô càng trở nên bận rộn hơn so với những năm học trước vì đây là lớp cuối cấp, mọi áp lực đều đè nặng lên vai những học sinh lớp 12. Cô phải thật cố gắng và nỗ lực cùng với bạn bè của mình. Thời gian ở nhà còn ít hơn ở trường nên cô đã xin phép Cố Lâm cho ra kí túc xá ở nhưng hắn không đồng ý. Hắn hào phóng mua luôn một căn nhà trong một khu trung cư gần trường cho cô ở và học tập. Và đương nhiên hắn cũng ở trong căn nhà đó cùng cô. Hôm đó, Sở Vy muốn nghỉ ngơi để xả stress sau giờ học, cô về nhà sớm mà không ở lại thư viện học thêm nữa. Cô trở về nhà như thường lệ nhưng điều khác biệt đó là Cố Lâm chưa trở về, chưa có sẵn cơm ngon canh ngọt chờ cô, cô đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối, nấu ăn xong thì đi tắm chờ Cố Lâm đi làm về rồi hai chú cháu cùng ngồi ăn cơm. Khi cô tắm xong thì cũng vừa lúc Cố Lâm về.

- Chú Lâm đã về!

- Ồ, là ai đây ta? Vy Vy sao nay cháu về sớm thế?

- Cháu muốn nghỉ ngơi một chút nên hôm nay không học thêm nữa ấy mà!

- Cháu nên nghỉ ngơi là đúng đó, chú thấy cháu học ngày học đêm vất vả quá, chú cũng phát khùng thay cháu luôn đấy hahaha...

- Mỗi chú bị khùng thôi, cháu còn tỉnh táo lắm - Vừa nói cô vừa lau lau mái tóc ướt sũng của mình.

Cố Lâm tiến lại gần Sở Vy

- Tắm rồi sao?

Vừa nói hắn vừa hít hà mùi thơm trên cơ thể của cô.

- Đương nhiên rồi, chứ chẳng lẽ cháu phải đợi chú về rồi mới tắm?...

- Cháu nói đúng rồi đó! - Hắn cười gian xảo.

Sở Vy giật mình nghĩ ra là mình mới nói sai điều gì đó, cô liền lái sang chủ đề khác.

- Chú dạo này sao rồi, đã để ý đến cô gái nào chưa, mấy năm nay cháu bận việc học không để ý gì là chú lại lơ là rồi đó!

- Để ý thì có để ý một người rồi, nhưng người ta vẫn chưa biết điều đó. Chú sợ cô gái đó một ngày nào sẽ chạy khuất khỏi tầm mắt của chú thôi!



Sở Vy tò mò hỏi:

- Ai, ai vậy chú? Có phải là Liễu Liễu bạn cháu không? - Cô hỏi hắn bằng vẻ mặt thích thú và tò mò.

Thấy vẻ mặt hớn hở của cô, hắn khó chịu trong lòng nhưng vì muốn xem thử thái độ của cô khi biết kết quả thế nào khiến hắn cảm thấy thích thú. Hắn ung dung đáp:

- Đúng vậy, là Ái Liễu!

- Tốt quá rồi, vậy cậu ấy không cần phải lo lắng rằng chú không thích cậu ấy nữa rồi. Thật là may quá...

- Ý của cháu là gì?

- À, thực ra Liễu Liễu nói với cháu là cậu ấy vô cùng vô cùng thích chú nhưng cậu ấy ngại không dám nói ra vì sợ chú từ chối. Nhưng mà đây là bí mật giữa tụi cháu, chú đừng nói với cậu ấy là cháu đã nói cho chú biết nhé!

Nói rồi cô nháy mắt với hắn một cái. Nhìn thấy trạng thái vui vẻ hiện tại của cô, hắn sững người. Điều hắn đang mong chờ từ cô đó chính là sự buồn bã và ghen tuông nhưng không. Hắn thấy thất vọng vô cùng. Bây giờ hắn muốn cho thời gian quay ngược trở lại để hắn không nói ra những điều khùng điên như vừa nãy nữa. Đang đứng suy tư thì cô nói vọng từ trong nhà bếp ra:

- Chú mau đi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm, cháu sẽ mang đồ ăn đi hâm lại cho nóng để chờ chú!

- Ờ, ờ chú biết rồi công chúa nhỏ!

...Tắm xong, hắn ra bàn ăn ngồi chờ, ngắm nhìn bóng lưng nhỏ bé đang bận rộn dọn đồ ăn ra. Hắn chỉ muốn chạy ra phía sau bế cô lên ngồi vào lòng hắn ngay lập tức. Trong tâm trí hắn cô vẫn mãi là một cô nhóc nhỏ bé ngốc nghếch của ngày nào. Thoát khỏi suy nghĩ vớ vẩn, hắn đứng lên phụ cô bê thức ăn ra bàn. Ngồi vào bàn ăn, cô mở lời trước:

- Chú có ý định với Liễu Liễu từ bao giờ vậy, cháu nhớ trước kia chú rất không thoải mái khi ở gần cậu ấy mà nhỉ?

- Sao thế, cháu quan tâm đến chú thế cơ à?! - Hắn cười khẩy.



- Xí, ai thèm quan tâm đến chú làm gì, cháu chỉ lo cho Liễu Liễu mai sau có được hạnh phúc khi ở bên chú không thôi! - Cô cúi xuống gắp miếng thịt bỏ vào miệng.

- Vậy sao hả nhóc! Chú lại cứ nghĩ là cháu đang ghen tuông đấy?

- Chú nói linh tinh cái gì vậy. Hai chúng ta là quan hệ chú cháu, không thể tồn tại tình cảm giữa chúng ta được! - Cô đập mạnh đôi đũa xuống bàn, nói với hắn bằng một giọng cáu gắt ở cấp độ nhỏ.

- Sao cháu phải tức giận như thế? Cháu là biết chú có tình cảm với Ái Liễu nên tức giận sao?

- Không có! Cháu thật sự không có! Chúng ta là quan hệ chú cháu, mà chú còn ở bên cạnh chăm sóc cháu lâu như thế, trong lòng cháu vẫn luôn coi chú là bố của cháu làm sao cháu có thể có suy nghĩ tình cảm gì với chú được chứ! - Cô nói với ý chắc nịch.

- Nhưng cháu quên rằng hai chúng ta không có quan hệ máu mủ gì sao? - Ánh mắt hắn trở nên buồn bã nhưng ẩn sâu trong đó là một sự chiếm hữu mãnh liệt.

- Không có quan hệ máu mủ cũng không thể được. Cháu không thể làm trái với lương tâm của mình được!

- Thật sự cháu không có tình cảm gì với chú sao?

- ... Được rồi, chú đừng nói đến vấn đề tình cảm này nữa, chúng ta ăn cơm thôi, để lâu sẽ nguội!

- Cháu trả lời câu hỏi của chú đã!

Hắn vươn tay về phía cô nắm chặt lấy tay cô. Hắn siết chặt tay khiến cô cảm thấy đau đớn, cô vùng tay ra thì một vệt đỏ in hằn trên cổ tay trắng trẻo của cô.

- Chú cần gì phải nắm chặt tay cháu vậy chứ?

Lúc này cô đã vô cùng sợ hãi người chú đang ngồi trước mặt mình. Bỗng nhiên người cô run lên một cái khi nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của hắn.

- Cháu nói chú biết cháu có tình cảm với chú không?