Lúc chuông điện thoại vang lên, Diệp Đình đang từ phòng họp quay về phòng làm việc.
Hắn không vội vàng nhấc máy, nét mặt hắn nghiêm trọng ngồi về bàn làm việc, rồi mới móc điện thoại ra.
Trên màn hình hiển thị là một dòng số lạ có mã vùng Quảng Đông.
Tâm trạng Diệp Đình bấy giờ không tốt lắm, không bắt được Dương Gia Lập, không ôm được cũng không nghe thấy giọng của cậu, trong người hắn thấy bức bối vô cùng, căn bản không có tâm trạng để tiếp mấy cuộc gọi này. Liếc nhìn cảnh báo cuộc gọi ‘Số điện thoại được xác định là bán hàng đa cấp quấy rối’ trên góc phải màn hình, Diệp Đình càng không chút do dự mà tắt ngay tắp lự.
Dương Gia Lập vẫn giữ máy điện thoại, cả người căng cứng đang nghĩ không biết phải nói thế nào với Diệp Đình.
Ai ngờ điện thoại reo lên rõ lâu, vậy mà đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng tắt máy “tút tút”.
Lưu Huân đứng bên cạnh, trông có vẻ cũng có chút căng thẳng: “Gọi được không? Bên kia nói thế nào?”
Dương Gia Lập ngại ngùng buông điện thoại xuống, trả lại máy cho Lưu Huân: “Không bắt máy, bỏ đi.”
Lưu Huân lại đưa điện thoại đẩy về trước người Dương Gia Lập: “Chiếc điện thoại này nhóc cứ dùng đi, xoá định vị rồi nên khá là an toàn. Số lúc trước nhóc đừng dùng nữa, đề phòng bị dò ra tung tích.”
Dương Gia Lập nghĩ ngợi một lúc thấy cũng đúng, thế là cất điện thoại vào túi.
Lưu Huân khoác vai Dương Gia Lập đi về phía sơn trang, đến lúc gần đến phòng của Dương Gia Lập, Lưu Huân mới lo lắng gặng hỏi: “Dương Dương, nhóc ban nãy không gọi cho anh Hải, nhóc đã gọi cho… vị đó?”
Dương Gia Lập gật đầu.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lưu Huân lại hỏi: “Chắc không phải nhóc định về với hắn ta đấy chứ.”
Dương Gia Lập ngây ra một lúc, đột nhiên lại bật cười: “Anh Huân, anh bị ngốc à.”
“Em chỉ muốn gọi để thương lượng với anh ta thôi, em tốn bao nhiêu công sức mới có thể chạy thoát khỏi căn phòng như tù ngục đó, muốn em đâm đầu vào đó lại, trừ phi não em bị lừa đá mất, còn không mười con trâu kéo em cũng không chịu về đâu.”
Lưu Huân nghe được câu này, trên gương mặt liền nở ra một nụ cười nhẹ nhõm, giống như đã trút hết được nỗi lo trong lòng, cuối cùng cũng yên tâm.
Anh dùng lực bá vai Dương Gia Lập, cởi mở cười nói: “Vậy mới đúng. Ngàn vạn đừng tự chui mình vào lưới, cứ yên tâm ở chỗ anh đây, anh đưa nhóc đi khắp khu này chơi thoả thích luôn. Đi, thu dọn nhanh, buổi tối anh đưa nhóc đến bãi tắm suối nước nóng chỗ anh thả xì trét.”
Dương Gia Lập đáp một tiếng, rồi đi thẳng về phòng mình.
Cậu ôm đầu, ngồi lặng người một lúc.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra với anh Hải, nghĩ đến Diệp Đình bây giờ đang lên cơn điên quậy phá đến gà chó cũng không yên, trong lòng cậu lại rối như tơ vò.
Dương Gia Lập móc chiếc điện thoại từ trong bọc ra, do dự mấy giây rồi lại bấm gọi cho Diệp Đình.
Lần này, lúc chuông điện thoại vang lên, Diệp Đình đang rời khỏi phòng làm việc đi đến phòng họp.
Hắn móc điện thoại đang rung chuông từ trong bọc ra nhìn một cái, lại là số lạ, lần này là mã số thuộc vùng Vân Nam.
Diệp Đình vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn vào dãy số, hắn lại như bị ma xui quỷ khiến mà ấn nút nhận.
Hắn áp điện thoại vào bên tai: “Ai đấy?”
Đầu dây bên kia không lên tiếng, chỉ có tiếng thở nông nhẹ, lên xuống không ổn định.
Diệp Đình không nghe thấy người bên kia đáp lời, đầu lông mày nhíu chặt lại, đang lúc bực bội, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, đôi mắt thoáng chốc nhuốm lên một vẻ hiểm ác, đến giọng nói cũng trở nên âm u lạnh lẽo. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “…Dương Gia Lập.”
Dương Gia Lập cuối cùng cũng mở miệng: “Là tôi.”
Diệp Đình nghe thấy giọng cậu, hô hấp khựng lại vài giây.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Khoảng thời gian này, hắn không ngừng cử người đi khắp nơi truy tìm tung tích của Dương Gia Lập. Ngày nào chưa thể bắt Dương Gia Lập về, tâm trạng trong lòng hắn lại nhốn nhao không yên, một phần là lúc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của cậu, sợ rằng cậu ở bên ngoài lỡ tái bệnh lại xảy ra chuyện gì, một phần lại vô cùng tức giận vì cậu bỏ trốn, muốn trói gô cậu mang về nhà, cưỡng hiếp đến chết để xả hận.
Vậy mà giờ đây, khi đột nhiên nhận được cuộc gọi của Dương Gia Lập, Diệp Đình lại có chút vụng về hiếm thấy.
Hắn hắng lại giọng: “Cuối cùng cũng gọi điện thoại cho tôi rồi, thế nào, chơi trò bỏ trốn vui chứ?”
“Thoát khỏi kiểm soát của con chó điên như anh, vui gần chết.”
Diệp Đình cứng họng, trầm giọng hỏi: “Em đang ở đâu?”
Dương Gia Lập im lặng không nói.
Diệp Đình hít sâu một hơi, giọng điệu càng nồng nặc mùi đe doạ. Hắn cười lạnh nói: “Lần đầu tiên em bỏ trốn, tôi khoan dung đại lượng không tính toán với em nửa phân, kết quả em vẫn dám cấu kết với thằng đàn ông khác để bỏ trốn, bé cưng à, em đang thách thức giới hạn của tôi đấy, có biết không?”
Hắn lại chuyển sang giọng điệu khuyên bảo, nói: “Đừng nghĩ em may mắn mãi như thế, tôi sớm muộn sẽ tìm được em thôi. Tôi cho em cơ hội cuối cùng, bây giờ, lập tức nói cho tôi biết em ở đâu, tôi lái xe đến đón em. Đừng chờ đến lúc tôi tận tay bắt được em rồi mới ra vẻ đáng thương cầu xin tôi.”
Dương Gia Lập nhàn nhạt đáp: “Hôm nay tôi gọi cho anh, không phải là muốn nghe anh nói mấy lời nhảm nhí này.”
“Thế em muốn nói gì.”
Dương Gia Lập cuộn tròn nắm đấm, giọng cậu bất giác mang theo sự phẫn nộ: “Những chuyện xảy ra với công ty của anh Hải, có phải đều là do anh đứng sau giật dây không?”
Diệp Đình cũng không buồn giấu diếm: “Đúng.”
“Mẹ kiếp, anh điên rồi,” Dương Gia Lập không nhịn được mà chửi tục,”tôi muốn bỏ đi là việc của tôi, là tôi không chịu nổi con chó điên như anh nữa, anh sủa bậy ẳng ẳng với người ta được cái đéo gì chứ.”
Diệp Đình cười “hừ” một tiếng: “Là anh ta âm thầm giúp em bỏ trốn, sao tôi không thể báo thù chứ. Bé cưng, tôi nói thẳng cho em hay, tôi không chỉ muốn dồn ép, mà còn muốn ép chết anh ta, khiến anh ta hoàn toàn sụp đổ. Ngày nào em còn chưa quay về, ngày đó tôi sẽ không để bọn họ được hít thở.”
“…Vậy nên, anh không định buông tha cho bọn họ và tôi, đúng không?”
Diệp Đình nghiến răng, cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng, man rợ: “Bé cưng, tôi thích em như vậy, sao nỡ buông tay được chứ.”
Dương Gia Lập như đã thất vọng, cậu im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: “Nếu như anh đã ngoan cố muốn công kích anh Hải, vậy thì tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, tắt đây.”
Diệp Đình giật mình, nhanh chóng nhướn mày, lên giọng quở trách: “Không được tắt, tôi còn chưa nói xong, tôi…”
Lời nói vẫn chưa dứt, đầu bên kia đã vang lên tiếng tút tút không còn liên lạc.
Diệp Đình liên tục a lô mấy lần, rồi lại đưa điện thoại xuống vội vàng ấn gọi vào số đó.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Số này rõ ràng ban nãy vẫn có thể kết nối, thế mà lần này Diệp Đình gọi đi, lại chỉ có thể nghe thấy thông báo tự động: “Xin lỗi, số máy quý khách liên hệ không có thật.”
Diệp Đình lòng nóng như lửa đốt, cuộc họp trước mắt cũng không còn tâm trạng mà tham gia nữa.
Hắn cho gọi phó tổng quản lý tài vụ đến, để ông ta thay hắn làm chủ trì cuộc họp, còn bản thân thì vội vàng quay về phòng làm việc, bảo trợ lý liên hệ với một vị kỹ sư mạng cao cấp thuộc một trong số những công ty thuộc tập đoàn hắn.
Diệp Đình gửi số đi, gằn giọng dặn dò: “Tìm ra vị trí của số này! Ngay lập tức!”
Hắn sốt ruột chờ trong phòng làm việc một lúc lâu, đến cảnh đưa người đi bắt Dương Gia Lập về cũng đã nghĩ xong, nào ngờ khi nhận được cuộc gọi của kỹ sư, kỹ sư lại ậm ừ nói: “Diệp tổng, không phải tôi không muốn giúp ngài tìm, nhưng mà chỉ dựa vào số này, thì không thể tìm ra được.”
Tim hắn giật thót lên: “Thế là thế nào?”
“Số này là đoạn số ảo, làm thủ thuật giả trạm phát sóng, xóa đi định vị. Cũng có nghĩa là, người sở hữu số này, chỉ cần gọi đi, trạm phát sóng ảo sẽ lập tức nhảy sang thành một dãy số giả, mã số vùng cũng là ngẫu nhiên, tôi không thể thông qua một số giả để xác định vị trí được, rất tiếc.”
Cúp máy, sống lưng Diệp Đình cứng đờ.
Hắn nhìn đi nhìn lại vào cuộc gọi dài chưa đến ba phút ban nãy.
Chợt nhận ra, cơ hội duy nhất mà hắn có thể liên lạc được với Dương Gia Lập bây giờ, lại cứ thế bị những lời hăm dọa và uy hiếp của hắn mà kết thúc một cách lãng phí?
Hắn, tự đẩy mình vào thế thụ động mất rồi.