Diệp Đình cho Triệu Hướng Hải thời hạn ba ngày để giao người.
Triệu Hướng Hải cũng không bận tâm mấy, càng không có chút dự định sẽ giao người cho hắn.
Đã đến nước này rồi, trả Dương Gia Lập lại cho hắn thì có khác gì tên ngốc đâu.
Chỉ cần Dương Gia Lập vẫn còn ở chỗ anh, Diệp Đình sẽ không dám làm càn, anh cũng xem như là còn chip để đặt cược với Diệp Đình.
Một khi Dương Gia Lập đã quay về bên Diệp Đình, sẽ không còn gì để cản hắn nữa, lúc báo thù lại sẽ càng trắng trợn hơn.
Ba ngày nay, Diệp Đình như ngồi trên đống lửa, cơn giận đè nén trong người cũng đã đến cực hạn.
Thời hạn ba ngày đã hết, Diệp Đình cũng không nể nang nữa, phát động cuộc tấn công mang tính báo thù vào dự án đầu tư của Triệu Hướng Hải.
Đầu tiên là thuyết phục một vài bên quan trọng, làm cản trở một số văn kiện chính phủ liên quan đến dự án của Triệu Hường Hải đều không được phê duyệt, còn cho người theo dõi cặn kẽ từ đầu đến đuôi, nắm bắt một vài lỗ hỏng, khuếch đại ảnh hưởng. Diệp Đình vừa ra tay, công việc của nhóm dự án này đều nhanh chóng rơi vào trạng thái đình trệ.
Diệp Đình đàn áp mạnh mẽ, Triệu Hướng Hải mấy ngày nay thua lỗ không ít.
Không những thế, vốn đầu tư trong dự án cũng bị tắc nghẽn tạm thời.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Triệu Hướng Hải vì đối phó với thủ đoạn của Diệp Đình, mà mấy ngày nay không biết đã nhờ đến bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu cuộc gọi, bận rộn xoay như chong chóng, đến buổi tối về nhà còn phải nấu cơm tối cho Nhạc Nhạc, hai tay bận bịu với bếp núc, bả vai thì đỡ lấy điện thoại áp vào tai để tham gia cuộc họp.
Triệu Hướng Hải bị đày đọa suốt mấy ngày, thân hình đã gầy đi rõ rệt, hốc mắt cũng chằng chịt đầy tơ máu.
Đến ngày thứ năm, Diệp Đình gọi điện đến, vừa bắt máy hắn đã lạnh lùng nói: “Triệu Hướng Hải, nghĩ kỹ chưa?”
Triệu Hướng Hải lúc này đang ngồi sau văn kiện chất đống trên bàn làm việc, nghe thấy giọng Diệp Đình ở đầu dây bên kia, cũng hừ lạnh một tiếng: “Diệp tổng ra tay quả nhiên tàn nhẫn, để ép tôi giao người mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
“Tôi không muốn nghe anh nói nhảm, tôi chỉ muốn anh lập tức nói cho tôi biết tung tích của Dương Gia Lập.”
Triệu Hướng Hải không nói gì, chỉ im lặng cầm chặt cây bút ký tên.
“Anh nghĩ thủ đoạn của tôi chỉ đến vậy thôi sao,” giọng của Diệp Đình âm u đến kinh sợ, “Triệu Hướng Hải, đây chỉ mới là phần mở đầu. Nếu anh vẫn chưa nắm rõ tình thế, vẫn lì lợm không chịu trả người cho tôi, vậy thì anh cứ chờ đi, chờ xem tôi khiến anh khóc cạn nước mắt nhìn tâm huyết bao nhiêu năm nay của anh bị nghiền thành một đống giấy vụn ra sao.”
Diệp Đình cúp máy.
Hô hấp của Triệu Hướng Hải càng trở nên gấp gáp.
Lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh lại, nhấc điện thoại lên do dự một hồi mới gọi đến số của Tiêu Dã.
Sau lần cãi nhau hôm đó, Tiêu Dã mấy ngày liên tiếp đều không về nhà, điện thoại cũng không buồn gọi về, như thể đang diễn ra chiến tranh lạnh.
Điện thoại vang lên tiếng chuông cuối cùng, Tiêu Dã mới miễn cưỡng nhận điện, giọng chán ghét nói: “Anh có việc?”
Cổ họng Triệu Hướng Hải khàn khàn: “Tối nay anh bận, không về nhà được, em đến lớp nhảy đón Nhạc Nhạc nhé.”
“Biết rồi, cúp đây.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Khoan đã,” Triệu Hướng Hải gọi cậu lại, hít sâu một hơi, “em còn định chiến tranh lạnh đến lúc nào, không về nhà nữa đúng không?”
Tiêu Dã cưởi khẩy, xem thường đáp: “Tôi tại sao phải về nhà, về nhà để nhìn cái mặt cau có của anh à…. Tối nay tôi có kèo với mấy anh em, không về nhà đâu.”
Trước khi cúp máy, Tiêu Dã còn chêm thêm vài câu: “Đúng rồi, quên nói với anh, tôi bây giờ cảm thấy đi xã giao bên ngoài, nhìn bọn họ mặt mày hớn hở xu nịnh tâng bốc, so với anh, còn có ý nghĩa hơn nhiều.”
Triệu Hướng Hải nghe tiếng tút tút ở đầu bên kia, ngón tay đang giữ điện thoại khẽ run lên.
Thư ký Vương gõ cửa bước vào phòng làm việc, nói với Triệu Hướng Hải: “Triệu tổng, ông Lưu và ông Lý bên phía cục công thương đến rồi ạ.”
Triệu Hướng Hải giấu đi tâm trạng đang cuộn trào trong lòng, gật đầu với trợ lý: “Mời đến phòng họp, tiếp đãi chu đáo vào, tôi đến ngay đây.”
Sau khi trợ lý Vương đi rồi, Triệu Hướng Hải mới đưa ngón tay ấn lên huyệt thái dương đang đau nhức ầm ĩ.
Anh lấy văn kiện cần dùng trong buổi họp ra, lúc đứng lên chợt thấy choáng váng, anh đỡ cột sống, cắn răng chịu đựng một lúc, đến khi đè nén cơn đau nhức xuống rồi, anh mới đứng thẳng người đi đến phòng họp.
……
Dương Gia Lập khó khăn lắm mới sống được mấy ngày yên bình.
Sơn trang này của Lưu Huân thật ra là đầy đủ thiết bị, xung quanh đều là nơi để vui chơi.
Mấy ngày nay, Lưu Huân kéo Dương Gia Lập hết dạo núi ngắm cảnh, câu cá, xông hơi, lại đến thưởng thức những món đặc sản nhà nông.
Dương Gia Lập bị Lưu Huân kéo chạy khắp nơi, đến mức đầu óc quay cuồng.
Cũng có vài lần cậu đã kích động muốn gọi điện cho anh Hải để báo bình an, hỏi xem tình hình gần đây, nhưng lại sợ vừa gọi đến anh Hải, ngộ nhỡ bị Diệp Đình thăm dò được, lại bại lộ tung tích.
Thấp thỏm mấy ngày, Dương Gia Lập cũng không nhịn được nữa.
Cậu lên mạng, gõ tên công ty của Triệu Hướng Hải lên ô tìm kiếm.
Dương Gia Lập nhìn từng chuỗi tin tức hiện ra trên màn hình, đều là tin tức mấy ngày gần đây, cơ bản thì không có chuyện tốt gì, tất cả đều là các loại bài như khoản mục bị điều tra, dự án nào đó ngừng hoạt động, chi nhánh nào đó bị đóng băng vốn đầu tư.
Những người khác có lẽ không nhạy cảm với những việc này, nhưng Dương Gia Lập vừa nhìn đã có trực giác mãnh liệt.
Rằng chắc chắn việc này là do Diệp Đình làm, hắn đang trả thù.
Dương Gia Lập tìm được một tấm ảnh Triệu Hướng Hải chủ trì buổi họp thương vụ ngày hôm qua trong một bài báo nào đó, trong bức ảnh, dáng người của Triệu Hướng Hải gầy hẳn, sắc mặt cũng tiều tuỵ đi không ít.
Vừa nhìn thấy bức ảnh này, Dương Gia Lập liền đứng ngồi không yên.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Đúng lúc này, Lưu Huân trở về, vừa bước vào phòng Dương Gia Lập đã thân thiết khoác lên bả vai của cậu, cười nói: “Dương Dương, suối nước nóng chỗ anh cũng được lắm đó, tối nay chúng ta đi tắm suối nước nóng đi, hai chúng ta, vừa ngâm suối vừa uống rượu nhạt, hợp lý.”
Dương Gia Lập bây giờ không còn tâm trạng nào để mà ngâm suối uống rượu gì nữa.
Cậu ngẩng đầu lên, có chút do dự nói với Lưu Huân: “Anh Huân, em có thể gọi điện thoại với bên ngoài không?”
Nét mặt Lưu Huân trở nên nghiêm nghị: “Không được. Gọi điện thoại dễ bị lộ tung tích, đừng nói là em, mấy ngày nay đến anh cũng không dám báo tin với anh Hải, chỉ sợ bị…cái vị đó của nhóc đánh hơi theo dấu chân thôi.”
Dương Gia Lập nhíu đôi mày lại, lòng đầy lo toan.
Lưu Huân nhìn thấy vẻ mặt này, bèn cân nhắc một lúc, rồi bước ra ngoài không nói câu nào.
Đến tối lúc quay trở lại, anh cầm một chiếc điện thoại mới đưa cho Dương Gia Lập: “Nhóc có thể dùng điện thoại này gọi cho bên ngoài. Anh nhờ chuyên gia làm chút thủ thuật, tạo ra một đoạn số ảo, làm giả định vị trạm phát, có lẽ sẽ không bị lộ đâu.”
Dương Gia Lập đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn anh.
Cậu nhận chiếc điện thoại, nhanh chóng nhập số của Triệu Hướng Hải, ngón tay chợt dừng lại ở phím gọi đi, giống như đang do dự.
Một lúc sau, cậu đột nhiên lại xóa dòng số đi.
Lưu Huân liền hiếu kỳ hỏi cậu: “Không gọi cho anh Hải, cậu định gọi ai?”
Ánh mắt của Dương Gia Lập hiện lên vẻ lạnh lùng, nét mặt cũng thay đổi, cậu nín thở nhập số của Diệp Đình, bấm gọi đi.