Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 73




Tiêu Dã thay dép lê rồi đi đến đứng bên cạnh Diệp Đình. 

Diệp Đình đảo mắt quét qua cậu ta, hừ lạnh một tiếng rồi miễn cưỡng buông tay khỏi cổ áo của Triệu Hướng Hải.

Hắn không trả lời câu hỏi của Tiêu Dã ngay mà lấy ra một tập tài liệu mang theo bên người, đập vào trước mặt Triệu Hướng Hải.

“Dự án khu Thiên Hải kia, một nghìn sáu trăm vạn,” đôi mắt hắn chứa đầy vẻ hung tợn hệt như của một con thú dữ, ánh nhìn lạnh lẽo tàn nhẫn đó, cứ thế xoáy thẳng vào trái tim, “Triệu Hướng Hải, tôi cho anh thời gian ba ngày để giao người, phải đưa em ấy nguyên vẹn về lại cho tôi. Sau ba ngày, nếu vẫn chưa trả người cho tôi, dự án này, tôi sẽ khiến anh mất trắng, không thu được một xu một cắc nào.”       

Triệu Hướng Hải nhìn vào đống văn kiện trên bàn trà.

Anh biết Diệp Đình là người có thể làm ra loại chuyện này.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nhưng dẫu cho là vậy, anh vẫn không hề sợ hãi, Diệp Đình có bản lĩnh, thì anh cũng không phải không có sức mà đáp trả.

Tiêu Dã không đứng yên được nữa, liền chen vào giữa Triệu Hướng Hải và Diệp Đình, cậu nhăn mày hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Hỏi vợ cậu đi,” Diệp Đình nhếch miệng cười chế giễu, rồi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Dã, “Tiêu này, cậu quản vợ cho tốt vào, đừng để anh ta nợ của mình chưa tính rạch ròi đã vươn tay ra ngoài đi cướp người của tôi như vậy.” 

Diệp Đình rời đi, để lại Triệu Hướng Hải và Tiêu Dã hai mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Tiêu Dã trở nên khó chịu: “Anh cướp người của Diệp Đình đi rồi?”

Triệu Hướng Hải nhìn cậu một cái rồi lẳng lặng đi vào nhà bếp, cởi áo khoác ngoài ra, thuần thục lấy một cái tập dề đeo lên để tránh làm bẩn lên chiếc áo sơ mi trắng, rồi nhấc chảo đổ dầu nấu cơm.

Tiêu Dã thấy dáng vẻ này lại không nhịn được mà gặng hỏi: “Em đang hỏi anh đấy!”

Triệu Hướng Hải đổ bát trứng vào chảo, bình tĩnh đáp:  “Đây là chuyện riêng của anh, em đừng nhúng tay vào.”

“Em không quan tâm việc lần này ra sao,” giọng điệu Tiêu Dã càng nhấn mạnh, “Diệp Đình đã tìm đến nhà rồi, anh cũng đừng dây dưa nữa. Chuyện nhà người ta, anh lo nhiều vậy làm gì, cậu ta cần người của mình, anh nhanh trả người cho cậu ta đi.”

Triệu Hướng Hải đang chiên trứng chợt ngừng lại: “Anh nói rồi, không cần em phải lo, anh đang làm chuyện mà anh nghĩ là đúng… Nhạc Nhạc vẫn đang làm bài tập trong phòng, em đi hỏi xem con bé tối nay muốn ăn cơm hay cháo.” 

Tiêu Dã “chậc” một tiếng, bực bội không yên.

Cậu tháo cà vạt ném xuống đất, tóm lấy cánh tay của Triệu Hướng Hải: “Anh thay đổi tính khí rồi sao, lúc trước còn tốt, bây giờ nói chuyện với anh sao lại tốn sức vậy chứ.”

“Vậy thì đừng nói.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tiêu Dã đanh mặt lại: “Triệu Hướng Hải, ý anh là gì? Không muốn sống nữa chứ gì?”

Triệu Hướng Hải dừng tay lại, quay mặt về phía Tiêu Dã, lạnh lùng đáp: “Từ lúc bước vào cửa, em vẫn cứ đứng về phía Diệp Đình. Em không hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi anh tại sao lại làm vậy. Tiêu Dã, em với Diệp Đình quả là anh em chí cốt, một người là chó điên, một người là chó ngu, cá mè một lứa tính cách đều mục nát như nhau, đều là cặn bã.”  

Tiêu Dã nheo mắt lại.

Không khí trong nhà bếp bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Hai người đang lạnh lùng nhìn nhau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc, Nhạc Nhạc lau nước mắt, đứng bên mép cửa nhoài đầu ra.

Triệu Hướng Hải thấy con gái bật khóc, chợt mềm lòng.

Anh tắt bếp, vội vàng gọi Nhạc Nhạc chui vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Nhạc Nhạc đừng khóc, không có gì đâu.” 

“Bố lớn và bố nhỏ lại cãi nhau,” Nhạc Nhạc khóc thút thít, “đừng cãi nhau, con không muốn hai người cãi nhau.” 

Triệu Hướng Hải ôm chặt lấy con gái, lòng đau như cắt.

Lúc sau, anh bế Nhạc Nhạc lên, sải bước lướt qua Tiêu Dã, rồi để lại một câu: “Cơm tối không làm nữa, anh với Nhạc Nhạc ra ngoài ăn.”

Tiêu Dã ngạc nhiên nhìn Triệu Hướng Hải đến cơm cũng không làm, bỏ lại nhà bếp đang bừa bộn, cũng không quan tâm bữa tối của cậu ta mà phủi mông bỏ đi.

Tiếng động cơ ngoài hiên vang lên rồi đi xa dần. 

Tiêu Dã đứng một mình trong phòng, nghiến chặt răng, một lúc sau, cậu bực dọc khoác áo khoác của mình lên, khinh bỉ nói: “Không làm thì không làm, nghĩ ai cũng rảnh ở nhà nhìn anh bày bộ mặt cau có đấy hả.”    

Nói xong, cậu bước ra ngoài cửa.

Cửa đập lên “rầm” một tiếng vang dội. 

……

Diệp Đình trở về toà chung cư mà Dương Gia Lập từng sống.

Vừa đi vào hành lang lại trùng hợp gặp được Lam Thiên mới quay về từ bên ngoài. 

Đứng với Diệp Đình, Lam Thiên trông bé xíu như con sóc, chiếc cặp đang đeo không biết đựng những thứ gì mà đầy ắp, trong tay còn xách thêm hai túi ni lông to đùng căng đét, bên trong nhét đầy những bịch bánh snack không lành mạnh cùng mì gói đủ loại đủ vị.    

Lam Thiên hễ nhìn thấy Diệp Đình là da đầu lại thấy tê: “Diệp tổng, trùng hợp ghê.”

Diệp Đình nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, miệng cũng không buồn hé. 

Hai người cùng nhau lên lầu.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Khi cửa mở ra, Diệp Đình đột nhiên quay người lại, đè thấp giọng hỏi: “Dương Gia Lập có liên lạc với cậu không?”

Lam Thiên lắp bắp trả lời: “Không có, tôi chẳng nhận được tin tức gì cả.”

Diệp Đình nheo mắt lại, lại nghe thấy Lam Thiên đứng ở đó lẩm bẩm một mình: “Cũng không biết chạy đi đâu rồi, một mình Dương Dương ở bên ngoài cũng không an toàn, bệnh cũng chưa khỏi nữa, lỡ như ngày nào đó đột nhiên tái bệnh thì biết phải làm sao.”   

Sắc mặt Diệp Đình chợt tối sầm lại, lòng ngực như bị thanh kiếm cắm sâu, vừa rát vừa đau vừa ngột ngạt.

Giọng của Lam Thiên yếu ớt lướt qua: “Nghe nói một số người mắc bệnh trầm cảm thường có xu hướng tự sát, Dương Dương có khi nào…chắc là không đâu.”   

Diệp Đình nghe đến câu này, hô hấp gần như ngừng lại.

Hắn nhanh chóng đuổi lên kịp Lam Thiên, hung dữ nắm lấy cánh tay cậu: “Mẹ kiếp, đừng có nói kiểu đấy, không được trù ẻo em ấy!”

Lam Thiên sợ đến mức nín họng ngay lập tức.

Lam Thiên mở cửa ra, nhìn Diệp Đình đã đi xa rồi, cậu mới bĩu môi thè lưỡi: “Tôi còn chưa trù ẻo cậu ấy mà, dồn cậu ấy thành ra thế này, công lao lớn nhất là của anh chứ ai. Dương Dương rời khỏi anh thì mới khỏi bệnh được, mới vui vẻ hơn được, xía chơi một mình trong vũng bùn đi anh Diệp.”  

Ánh mắt Diệp Đình chợt sắc lẹm.

Lúc tầm mắt hắn quét qua chỗ cậu, Lam Thiên chậm rãi đóng cửa lại, tuy vậy tốc độ vẫn nhanh hơn con rùa rụt đầu.  

Diệp Đình bước vào phòng, hô hấp hỗn loạn.

Tim hắn như bị vật gì đó chặn lại, không thể lưu thông.

Trong đầu óc hắn bây giờ chỉ toàn là Dương Gia Lập: Dương Gia lập hiện giờ ở đâu, đang làm gì, có gặp nguy hiểm không, có phát bệnh rồi kích động không, em ấy sao lại cố chấp muốn bỏ trốn, và, phải làm sao để bắt em ấy về.

Đầu hắn đau như búa bổ, hai mắt nhắm lại, lúc mở ra thì nhìn thấy con cừu nhồi bông trên mặt đất.  

Hắn hung hăng bắt chú cừu nhỏ lên, nắm chặt đến mức các khớp ngón tay kêu lên, móng tay khuếch trắng.

Lúc sau, hắn mới bình tĩnh lại, sắc mặt lạnh như băng, hắn căm hận ném chú cừu nhỏ vào trong thùng rác.