Dương Gia Lập thấy người đàn ông đó trông quen lắm.
Cậu nhìn dung mạo của anh ta, cứ có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
“Nhóc Dương, cuối cùng nhóc cũng đến.”
Người đàn ông chạy đến bên cạnh Dương Gia Lập, trong ánh mắt mang theo nụ cười, tự nhiên tỏ ra thái độ thân thiết.
Dương Gia Lập chớp chớp mắt, vẫn chưa thể nhận ra người trước mắt rốt cuộc là ai, anh ta liền vỗ lên bả vai của Dương Gia Lập, cởi mở nói: “Không nhớ anh à? Nhìn kỹ lại xem? Nhóc mà không nhớ anh thật á, anh sẽ thất vọng lắm đó.”
Anh ta đưa mặt tiến gần đến trước mặt Dương Gia Lập, nhướn mày chớp mắt linh hoạt, dáng vẻ rất mong chờ.
Dương Gia Lập quan sát tướng mạo của anh ta, một lúc sau, cuối cùng cũng kéo ra được một vài thứ từ trong ký ức mơ hồ: “Anh có phải là cái người ở phòng kế bên hồi năm nhất và năm hai, Lưu…Lưu…”
Nghe vậy anh liền cười ha há rồi vỗ vào bả vai của Dương Gia Lập: “Lưu Huân.”
“Đúng đúng đúng, Lưu Huân,” đôi mắt cậu sáng lên, “bây giờ em nhớ ra rồi. Hồi năm nhất với năm hai, anh hay đến phòng tụi em để ăn chực đồ ăn vặt của em này, em nhớ ra anh rồi.”
Hồi năm nhất năm hai, Dương Gia Lập còn ở phòng ký túc xá.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lưu Huân là sinh viên cùng học viện với bọn họ, quê nhà ở Đông Bắc, tính tình cũng tốt, sống ở phòng kế bên.
Hồi đó, Lưu Huân cứ hễ có thời gian là lại dạo đến ký túc xá của bọn họ, ngồi vào chỗ cạnh Dương Gia Lập, thi thoảng nói với nhau vài câu, Dương Gia Lập cứ mỗi lần ăn vặt đều không quên đưa cho anh ta thử vài miếng.
Thế nhưng từ năm ba trở đi, Diệp Đình không biết vì lý do gì lại bắt Dương Gia Lập thuê nhà ở bên ngoài, sống trong thế giới chỉ của hai người. Từ đó, Dương Gia Lập và Lưu Huân cũng dần ít gặp mặt, tự nhiên cậu cũng dần quên đi mất.
Hôm nay lại gặp lại nhau ở nơi thế này, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi bỡ ngỡ.
Dương Gia Lập nở nụ cười tươi rói: “Anh Huân, sao anh lại ở đây?”
Lưu Huân nói: “Là anh Hải bảo anh đến đón nhóc đấy.”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Dương Gia Lập, Lưu Huân bèn giải thích: “Anh với anh Hải trước đây từng hợp tác đầu tư một vài dự án nên quen biết nhau, nói chuyện mới biết hai chúng ta là bạn hồi đại học. Lần này sau khi nhóc gặp chuyện, anh Hải đã liên lạc riêng với anh, hỏi có thể mượn chỗ của anh giấu nhóc một khoảng thời gian được không, vừa hay anh lại có một sơn trang nghỉ dưỡng vừa mới mở không lâu, tiện cho nhóc đến trốn luôn, yên tâm, chỗ anh tuyệt đối an toàn và kín đáo, không bị người ta phát hiện được đâu.
Dương Gia Lập nghe câu này xong, trong lòng mới thấy yên tâm.
Cậu vội vàng cúi người: “Vậy làm phiền anh Huân rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Bác tài xế đẩy một chiếc vali nhỏ từ trong cốp sau xe đến: “Hành lý đã chuẩn bị cho cậu.”
Dương Gia Lập bèn lật đật đến nhận hành lý, cúi đầu cười nói với bác tài xế: “Con cám ơn chú.”
Chờ khi bác tài xế rời đi rồi, Lưu Huân mới đánh mắt sang Dương Gia Lập: “Theo anh vào trong đi. Để xây dựng sơn trang nghỉ dưỡng này, anh đã đầu tư vào đây không ít tiền đâu, để anh đưa nhóc đi chiêm ngưỡng tài năng của anh như thế nào.”
Dương Gia Lập liền gật đầu đồng ý.
Lưu Huân thấy vậy, liền duỗi tay ra, tự nhiên nắm lấy tay của Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập ngây người một hồi, nhìn Lưu Huân đang nắm lấy tay mình, cậu có chút ngại ngùng.
Lưu Huân nắm được vài giây thì mới sực nhận ra, anh gãi đầu bối rối rồi cười hai tiếng, khoác tay lên vai Dương Gia Lập, dẫn cậu vào trong sơn trang: “Đi thôi.”
……
Mấy ngày nay, Diệp Đình huy động toàn bộ nhân lực đi truy tìm mọi ngóc ngách.
Hắn đã lục tung ở những nơi mà Dương Gia Lập có khả năng ẩn nấp, thu thập hình ảnh liên quan từ máy giám sát để điều tra về chiếc xe đó, nhưng những chiếc xe qua lại gần đây quá nhiều, xe cộ trên đường quốc lộ lại càng nườm nượp chi chít nhau, điều tra đã nhiều ngày nhưng một chút tiến triển cũng không có.
Dương Gia Lập như mọc cánh mà bay, bỏ đi không để lại dấu vết.
Hắn thật sự để cậu chạy thoát mất rồi.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Mấy ngày nay sắc mặt Diệp Đình u ám đến cực điểm, tính khí cũng trở nên cực kỳ cáu gắt.
Cả công ty trên dưới ai nấy đều cẩn trọng khẽ khàng, cộng thêm buổi chiều nay, đến quản lý vận hành là nam tử hán Thiềm Tây cao một mét tám mươi ba, dáng người cao to khoẻ khoắn, ấy thế mà khi bị hắn mắng cũng phải lệ ướt hoen mi mà rời khỏi phòng chủ tịch, trên dưới công ty thấy vậy lại càng thêm sợ hãi, chẳng ai dám lại gần Diệp Đình vào lúc này, bởi không khéo lại tự chuốc họa vào thân.
Diệp Đình ngồi trong phòng làm việc đến tận tối mới rời khỏi công ty, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế.
Hắn lên xe, trầm mặc một lúc rồi khởi động xe lái đến nhà Triệu Hướng Hải.
Lúc cửa nhà Triệu Hướng Hải mở ra, bên trong chỉ có anh ta và con gái.
Diệp Đình bước vào không chút khách khí, ngặt nỗi con gái của Triệu Hướng Hải vẫn còn ở trong phòng, nên hắn cũng chưa làm loạn ngay.
Triệu Hướng Hải lạnh lùng liếc nhìn hắn, rồi quỳ người xuống bảo con gái: “Nhạc Nhạc, bố lớn có việc cần bàn bạc, con về phòng hoàn thành nhật ký tuần này trước đi, buổi tối bố lớn sẽ kiểm tra, được không.”
Lạc Lạc rụt rè nhìn ánh mắt như hung thần của Diệp Đình, lại nhìn sang Triệu Hướng Hải, ngoan ngoãn gật đầu.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chờ con gái đi rồi, Triệu Hướng Hải mới ngồi xuống ghế sô pha: “Tìm tôi làm gì?”
Giọng Diệp Đình âm u lạnh lẽo: “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, em ấy ở đâu?”
Triệu Hướng Hải rót cho mình một tách trà, chậm rãi đáp: “Tôi nói rồi, tôi không biết.”
Diệp Đình giật giật khóe mắt, tiến đến túm lấy cổ áo sơ mi của Triệu Hướng Hải.
“Triệu Hướng Hải, con mẹ anh rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt,” vì không tìm được tung tích của Dương Gia Lập mà sức chịu đựng của Diệp Đình đã hoàn toàn đạt đến giới hạn, giá như bây giờ vung tay là có thể ép Triệu Hướng Hải nói ra tung tích của Dương Gia Lập, thì Diệp Đình nghĩ mình cũng chẳng do dự mà bẻ gãy từng đốt xương của anh ta, “đừng cho rằng tôi không dám làm gì anh.”
“Tôi nể mặt Tiêu Dã mới nương tay với anh một chút, nếu không mấy công ty trong tay anh được chút thế lực thế kia, còn nghĩ là bản thân có tiền đầu tư mà đấu với tôi sao?”
Sắc mặt Triệu Hướng Hải cũng trở nên sắc lạnh: “Cậu nghĩ thế nào?”
Diệp Đình còn chưa kịp phản bác, tiếng chuông cửa phía sau lưng đã vang lên.
Tiêu Dã vừa từ công ty trở về, nhìn thấy người trong phòng khách, cậu nhướn mày: “Diệp Đình, sao ông lại ở đây.”