Đám vệ sĩ kéo Dương Gia Lập lên lầu.
Tâm trạng của cậu nhanh chóng tụt dốc. Nội tâm vốn dĩ không thể chịu đựng thêm gánh nặng lúc này giống như con đập bị vỡ làm cho nước lũ lấp chặn nhiều ngày tuôn ra ào ào, lao thẳng đến khiến cậu hô hấp khó khăn, lồng ngực phập phồng dữ dội theo nhịp thở, tiếng gào khóc xen lẫn với tiếng nấc.
Rõ ràng đã ở ngay trước mắt, rõ ràng chỉ còn một bước nữa là có thể thoát khỏi đây. Nhưng bị một đám vệ sĩ khống chế, cậu nào thể thoát được, chỉ đành giương mắt nhìn ánh sáng phía lối thoát khuất xa dần.
Dương Gia Lập nắm chặt lấy tay áo của vệ sĩ, vẫn nuôi hy vọng, khóc lóc van xin: “Đại ca, đại ca xin anh cứu tôi, anh ta là tên biến thái, là chó điên, anh ta sẽ dồn ép tôi đến chết mất. Anh để tôi đi có được không? Tôi cầu xin anh, đừng đưa tôi trở về đó…”
“Cả đời này tôi sẽ nhớ đại ân đại đức của anh, anh thả tôi đi đi, tôi xin anh…”
Vệ sĩ nghe thấy tiếng bước chân trên lầu liền ngừng lại, nhịp tim cũng dừng theo hai nhịp.
Vệ sĩ khom người xuống, hạ thấp giọng: “Ngài Dương, đừng làm khó chúng tôi nữa.”
Cõi lòng Dương Gia Lập ngập tràn trong tuyệt vọng, cậu đành ngửa đầu lên nghẹn ngào nhắm mắt lại.
Vệ sĩ thở dài nói: “Ngài Dương, ngài đừng quá buồn. Diệp tổng sẽ không làm gì ngài đâu, ngài ấy đã chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ để hy vọng ngài có thể ở lại bên cạnh ngài ấy, chỉ cần ngài…”
Lòng ngực Dương Gia Lập phập phồng dữ dội, cổ họng trút ra một vài tiếng gào thảm thiết.
Vệ sĩ nhìn cậu như vậy, hắn cũng không nói thêm lời nào nữa.
Hắn kéo Dương Gia Lập lên lầu.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Gia Lập không ngừng khổ sở van xin, cho đến khi nhìn thấy mình bị xách từ tầng một lên tầng bốn, âm thanh của cậu càng lúc càng thấp, đến cuối cùng, cậu cũng từ bỏ van xin, nhắm chặt mắt, mím chặt môi không nói thêm gì nữa.
Vệ sĩ đưa cậu về phòng ngủ.
Dương Gia Lập nằm rạp xuống sàn, toàn thân cạn kiệt sức lực.
Cậu nằm yên lặng trên sàn nhà lạnh lẽo, cơ thể giống như đã bị rút cạn linh hồn, một chút sinh khí cũng không còn.
Diệp Đình ngồi bên giường, trong mắt toàn là tơ máu.
Thấy Dương Gia Lập như vậy, con ngươi hắn đen kịt, sâu thẳm tựa như biển cả chứa đủ các loại cảm xúc hỗn tạp như phẫn nộ, đau thương, không cam lòng, điên cuồng,… hòa chung lại với nhau. Hắn không nói lời nào, chỉ gõ nhẹ ngón tay rồi rít mạnh vài hơi thuốc giống như đang ra sức đè nén thứ gì đó.
Hắn dập tắt đầu thuốc, đi đến bên bàn ngăn kéo rót một cốc nước nóng, rồi xé một gói thuốc an thần đổ vào.
Hắn ngồi xuống sàn, kéo Dương Gia Lập vào lòng, để cậu tựa vào hõm cổ của mình.
Diệp Đình khẽ thổi ly nước thuốc đang tỏa ra làn hơi nóng rồi nhấp thử một ngụm nhỏ, yết hầu khẽ động đậy, nói: “Đỡ nóng rồi, độ ấm vừa đủ. Ngoan, mở miệng ra, uống thuốc đi, tôi xử lý vết thương cho em.”
Ánh mắt Dương Gia Lập thẫn thờ nhìn về phía trước, không buồn hé môi.
“Bé cưng, nghe lời,” Diệp Đình hạ thấp giọng dỗ dành, “Chuyện bỏ trốn lát nữa chúng ta hẵng nói, uống thuốc trước đã, nào.”
Dương Gia Lập chậm rãi nâng mí mắt, cổ họng khàn khàn do vừa gào khóc: “… Anh có phải muốn giam giữ tôi đến chết không?”
Diệp Đình im lặng, quay sang rút khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán cậu.
Hô hấp Dương Gia Lập trở nên gấp gáp, mí mắt cũng run lên.
Điện thoại Diệp Đình vứt trên sàn chậm rãi vang lên tiếng chuông, hình như có cuộc gọi đến.
Hắn đang bận ôm Dương Gia Lập không tiện nhấc máy nên trực tiếp bật chế độ rảnh tay.
Một giọng nam thô kệch vang lên từ đầu dây bên kia: “Diệp tổng, theo như dặn dò của ngài, chúng tôi đã bao vây chiếc xe tiếp ứng ở cổng khu dân cư và đã tiến hành chốt chặn.”
Diệp Đình nhíu chặt mày, duỗi tay ấn tắt điện thoại.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Gia Lập bị hai câu nói này dọa đến sắc mặt trắng bạch, cậu túm chặt lấy cổ áo Diệp Đình, kinh hãi tột độ: ” Anh…anh đã sắp xếp người canh ở cổng từ trước, anh muốn…”
Diệp Đình cong khoé môi cười ẩn ý: “Em yên tâm, tôi không nỡ làm gì với em đâu, tôi chỉ hận những kẻ muốn mang em đi mà thôi.”
Hắn nhặt điện thoại dưới sàn lên, tạm đi đến phòng khách rồi nhận cuộc gọi lần nữa.
Ánh mắt hắn âm u, lạnh lẽo, hỏi bên kia: “Bắt được người tiếp ứng chưa?”
“Xin lỗi, Diệp tổng. Chúng tôi đã xác định được chiếc xe đón ngài Dương, nhưng tài xế dường như đã sớm phòng bị, chúng tôi vừa tiếp cận, hắn ta đã lái xe chạy thoát rồi, có vẻ là dân chuyên nghiệp, chúng tôi không thể đuổi kịp, người cũng không bắt được.”
Ánh mắt Diệp Đình tối sầm: “Nhớ được biển số xe chứ?”
“Nhớ được,” người bên kia bối rối, “Nhưng chúng chuẩn bị quá chu đáo, chúng tôi vừa liên lạc với bên sở giao thông vận tải để điều tra, xác nhận đây là một chiếc xe có biển số giả, không thể lấy được thông tin thật của tài xế.”
Diệp Đình cúp máy.
Hắn đứng yên trầm mặc vài giây rồi quay về phòng.
Dương Gia Lập biết mình đã bị Diệp Đình giăng lưới tóm gọn, vẫn chưa hết kinh hãi thì thấy Diệp Đình bước vào. Cậu vội vàng bắt lấy hắn, vừa hoảng loạn vừa lo sợ: ” Đừng bắt anh ta, là tôi bảo anh ta đến đón tôi đi, đừng làm gì anh ta, anh đừng ra tay…”
Diệp Đình không nói gì, quay sang bưng ly thuốc đã nguội quá nửa lên.
Dương Gia Lập liền nhận lấy thuốc, trút vào miệng từng ngụm lớn, nước thuốc màu nâu đỏ chảy dọc theo khoé miệng, rót xuống cổ họng phát ra tiếng ừng ực. Uống xong, cậu đưa bát không lên: “Uống rồi, tôi uống hết rồi.”
Diệp Đình đặt ly thuốc sang một bên, dường như đang suy tính gì đó.
Dương Gia Lập nghĩ rằng hắn vẫn chưa bỏ ý định điều tra, trong đầu lại nhớ đến lúc Diệp Đình xử lý Vương Dương độc ác vô tình thế nào trong lòng không khỏi thấy sợ hãi và lo lắng. Cậu lảo đảo bước đến, cánh tay run rẩy vòng qua eo Diệp Đình, đầu tựa vào lòng ngực hắn: “Đừng điều tra nữa, Diệp Đình, cứ để như vậy đi.”
Diệp Đình nâng đầu Dương Gia Lập lên, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hắn chậm rãi khom người xuống, lúc gần chạm đến môi của Dương Gia Lập, hắn chợt dừng lại.
Thấy lần này Dương Gia Lập không phản kháng, cũng không tránh né, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, hơi thở hoà quyện, hai môi ma sát.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Diệp Đình ôm siết Dương Gia Lập vào lòng, vừa đau xót vừa kiềm chế đáp: “Tôi rất hy vọng, em thật lòng muốn hôn tôi, chứ không phải là ép dạ cầu toàn cho người khác.”
Dương Gia Lập bị nhốt trong vòng tay của Diệp Đình, hô hấp trở nên hỗn loạn bất an.
Diệp Đình đưa ngón tay nâng cằm Dương Gia Lập lên, thở dài, hỏi: “Bé cưng, vậy em trả lời tôi, em còn muốn chạy nữa hay không?”