Dương Gia Lập không bật đèn.
Trong căn phòng tối, cậu dựa theo cảm giác tìm được tay nắm cửa.
Cậu nhẹ nhàng mở cửa ra, xung quanh hành lang mọi thứ đều yên tĩnh không một chút tiếng động, chỉ có biển đèn led được khạm dưới chân tường trong lối thoát hiểm là vẫn còn phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.
Cậu cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi được vài bước trên hành lang, cậu chợt ngừng lại do dự một lúc.
Cậu ngoái đầu nhìn về phía cửa phòng của Diệp Đình một cái.
Cửa phòng vẫn đóng chặt, cách một cánh cửa một tiếng động cũng không thể nghe thấy.
Dương Gia Lập không yên tâm, thế là tiến lại vài bước, dè dặt nhìn vào khe cửa một cái.
Khe cửa không lộ ra một chút tia sáng nào, bên trong tối đen, có lẽ Diệp Đình đã tắt đèn đi ngủ rồi.
Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng ổn định lại không ít.
Dương Gia Lập vung nắm đấm về phía cửa phòng Diệp Đình, chửi thầm một câu: “Đồ biến thái! Đồ chó điên!”
Dương Gia Lập biết Diệp Đình ngủ nông giấc, thế là khi xuống lầu, cậu cũng không dám rút dây động rừng. Giống như đứa trẻ đang tập tãnh bước đi, cậu vịn vào lan can, cẩn thận nhẹ nhàng đặt từng bước chân xuống bậc, không dám phát ra dù chỉ một chút tiếng động nhỏ.
Tầng 4, tầng 3, tầng 2,…
Dương Gia Lập cảm nhận được trái tim mình đang đập rộn ràng trong lồng ngực.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chỉ cần ra khỏi tòa nhà này, đôi chân cậu sẽ được tung tăng chạy nhảy.
Chỉ cần chạy ra khỏi khu dân cư này, ngồi lên chiếc xe tiếp ứng kia, đóng cửa xe lại, cậu sẽ thoát khỏi Diệp Đình.
Càng gần đến lối ra, Dương Gia Lập càng cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn. Niềm khao khát tự do cực độ ấy giống như một liều thuốc kích thích mạnh nhất, kích thích đến mức hai mắt cậu sáng long lanh, từng khối cơ trên cơ thể bó chặt lại, máu tươi sôi sùng sục.
Vòng qua khúc ngoặt cầu thang ở lầu hai, Dương Gia Lập nhướng mắt lên nhìn. Nhìn thấy ánh sáng phía lối ra, cậu cố gắng nín thở, bước chân càng nhanh hơn.
Đúng vào lúc cậu vừa bước xuống, lối đi đang yên tĩnh đột nhiên có tiếng bật lửa lách tách vang lên.
Trong màn đêm tối, một đốm lửa sáng lên châm đỏ đầu thuốc nhỏ bé.
Đèn ở lối cầu thang được bật lên, xung quanh thoáng chốc sáng rực. Dương Gia Lập đưa tay che mắt theo phản xạ, hơi thở lúc này như nghẽn lại.
Diệp Đình đang kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, dựa người vào tường ở lối cầu thang, trên người vẫn mặc áo sơ mi đen và quần tây hồi sáng, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm như biển cả.
Hắn khẽ rung điếu thuốc, thở dài một tiếng rồi u ám nói: “Bé cưng, đã khuya thế này, em còn định đi đâu?”
Cả người Dương Gia Lập run lên bần bật.
Cậu kinh ngạc nhìn Diệp Đình, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, không nói được bất cứ gì.
Sắc mặt cậu gấp gáp đến mức trắng bệch, trên trán đổ từng hạt mồ hôi, sợ đến mức quên cả chớp mắt.
Diệp Đình rít một hơi thuốc, hắn mỉm cười, giang tay chào mời: “Ngoan ngoãn qua đây nào.”
Dương Gia Lập không nói một lời nào, trong cơn hoảng loạn, cậu xoay người dứt khoát chạy về hướng ngược lại.
Cậu chẳng quan tâm việc phải giữ yên tĩnh hay không, cứ ba bước cậu lại nhảy cóc lên hai bước.
Trong tình thế cấp bách, cậu băng qua giữa cầu thang, chạy thẳng đến đường cho xe chữa cháy phủ đầy bụi bặm.
Cậu mở cửa sắt vào đường cho xe chữa cháy, chạy trối chết xuống lầu!
Cậu phải đi, cậu nhất định phải tẩu thoát!
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tiếng bước chân đuổi theo phía sau càng lúc càng ráo riết, Dương Gia Lập cắn răng mà chạy, tim đập loạn nhịp.
Diệp Đình đuổi theo phía sau hét lên: “Dương Dương, đứng lại!”
Dương Gia Lập sắp khóc đến nơi rồi, cậu chạy như thể không cần mạng nữa, chân nhất thời hoảng loạn bước hụt xuống cầu thang, cậu sợ hãi hét lên một tiếng, cả người ngã nhào xuống, lăn bịch bịch trên cầu thang, hất lên một mảng bụi lớn.
Dương Gia Lập đau đớn hét lên một tiếng, cậu co quắp người ôm lấy chân, mồ hôi nhễ nhại, ngũ quan nhíu chặt lại với nhau.
Đau, đau đến mức bật khóc….
Tiếng bước chân phía sau càng gấp rút tiến gần hơn, Dương Gia Lập lòng nóng như lửa đốt.
Trong tình thế bức bách, cậu nén cơn đau đang nóng rát trên chân, trườn mình bò về phía lối ra giống như một kẻ liều mạng.
Lối ra đen khịt một màu, cửa vẫn bị khóa chặt.
Dương Gia Lập không quan tâm nhiều nữa, cậu dùng hết sức bình sinh đấm bình bịch vào cửa, dùng tay không phá vỡ cửa sắt.
Tất cả sức lực đều đã dùng hết, cảm xúc mãnh liệt trong lòng cùng nỗi sợ hãi khi bị sa lưới nhất thời khiến Dương Gia Lập mất đi kiểm soát. Cậu giống như con thú nhỏ bị nhốt vào lồng điên cuồng giãy dụa, vừa gào thét trong đau đớn vừa dồn hết sức lực để cạy cửa.
Sau mọi nổ lực của cậu, cuối cùng cánh cửa cũng hé ra được chút khe hở.
Dương Gia Lập cắn răng, nghiêng người thục mạnh vào cánh cửa.
“Bịch” một tiếng, cánh cửa đã mở ra.
Một hàng vệ sĩ gồm ba người mặc giày da kiểu Tây đang đứng ở bên ngoài.
Vệ sĩ đứng ở giữa cúi rạp xuống, chào hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: “Chào buổi tối, ngài Dương.”
Cơ thể Dương Gia Lập cứng đờ, toàn thân trở nên mềm nhũn như thể bị rút đi linh hồn.
Diệp Đình không biết đã dừng bước chân từ bao giờ, hắn đứng trên lối cầu thang cách đó không xa nhìn cậu.
Đầu óc Dương Gia Lập như nóng lên, cậu muốn lao ra khỏi đám vệ sĩ kia, nhưng hai tay khó đánh lại sáu tay, đám vệ sĩ kia rất nhanh đã vây kín lấy cậu.
Dương Gia Lập bật khóc, nắm lấy tay áo của vệ sĩ: “Đại ca, anh thả tôi đi đi, tôi cầu xin anh đấy đại ca!”
Vệ sĩ cúi đầu nói: “Thứ lỗi.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Gia Lập như thể muốn quỳ rạp xuống, cậu điên cuồng kéo tay vệ sĩ, vừa van xin vừa muốn chạy thoát: “Đại ca, đại ca, tôi cầu xin anh, xin anh rủ lòng từ bi, tôi cầu xin anh đấy!”
Vệ sĩ thở dài, một vài người đến khống chế tay chân của Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập bị bắt lại, cậu khóc trong tuyệt vọng.
Diệp Đình đứng xa xa nhìn cậu, chỉ cảm thấy như có gai nhọn quấn chặt vào trong tim, máu chảy không ngừng nghỉ.
Vệ sĩ đè tai nghe, ngẩng đầu nói với Diệp Đình: “Diệp tổng, bên này phải làm sao?”
Giọng hắn âm u lạnh lẽo, ra lệnh: “Thông báo mấy người đang canh giữ bên kia, bây giờ thu lưới bắt người được rồi đấy.”
“Vậy ngài ấy…”
Diệp Đình liếc nhìn Dương Gia Lập bị đám vệ sĩ bắt giữ đang khóc lóc giậm chân y hệt như đứa trẻ giở trò ăn vạ.
Hắn nhắm chặt mắt lại, đau đớn cùng chua xót mãnh liệt hoà trộn cùng các loại cảm xúc phức tạp khó diễn tả bằng lời giống như dòng điện đánh vào toàn thân hắn, kích động đến mức suýt nữa đứng không vững, ngón tay đang kẹp điếu thuốc run lên bần bật.
Hắn rít mạnh một hơi thuốc.
Khoé mắt đỏ hoe, khàn giọng nói: “Mang về.”