Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 217




Edit: Cơm Chiên Trứng

Ngoại truyện 8: Ngày tháng gà bay chó sủa 08

Diệp Đình lái xe đến trường quay.

Hắn đậu xe ở cửa lớn, ấn cửa sổ xe xuống rồi lại rút thuốc ra hút, trông qua tâm trạng rất không tốt.

Điện thoại run lên, là mẹ hắn gửi lời chúc sinh nhật cho hắn, Diệp Đình nhìn qua vài lần rồi lễ phép trả lời lại vài câu rồi tắt điện thoại đi. Bây giờ ai chúc sinh nhật hắn cũng không có tác dụng, chỉ có Dương Gia Lập mới có thể khiến hắn dễ chịu hắn một chút nhưng đầu óc mất não của Dương Gia Lập lại cứ hồn nhiên quên mất.

Diệp Đình căng chặt cằm, bàn tay với các khớp xương nổi lên rõ ràng càng siết chặt hơn.

Đợi một hồi lâu vẫn không thấy Dương Gia Lập đi ra, Diệp Đình tức giận gọi điện thoại cho cậu: “Sao em vẫn chưa ra?”

Bên đầu dây Dương Gia Lập lười biếng nói: “Ghi hình mệt quá, anh vào ôm em về đi.”

Diệp Đình nghĩ thầm, đến cả sinh nhật tôi em cũng quên, còn muốn tôi ôm em về, nằm mơ đi.

Diệp Đình có chút bị chọc giận, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng bất giác nặng nề hơn một chút: “Không ôm. tự em xuống đi.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Cúp xong thì lại có chút hối hận.

Khoảng thời gian trước Dương Gia Lập đi ra khỏi trung tâm diễn xuất, kết quả đụng phải tay săn ảnh cắm cọc ngồi sẵn bên đường với không ít người quay chụp không chuyên nghiệp và fan tư sinh, bị chặn đường bu lại suýt nữa là bị thương. Bây giờ Diệp Đình nghĩ lại vẫn còn có chút sợ.

Nghĩ như thế, Diệp Đình lại ngồi không yên. Hắn ngồi ở trong xe rối rắm vài phút rồi gọi điện thoại cho Dương Gia Lập: “Em có ra chưa?”

Dương Gia Lập thì thầm: “Mệt lắm, đợi anh ôm em về.”

Diệp Đình thở dài, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Chờ anh.”

Hắn cất điện thoại đi, cầm áo khoác ở ghế phó lái lên, lúc mở cửa xe ra bên ngoài còn có những mảnh tuyết vụn rơi xuống. Diệp Đình mặc áo khoác vào, bước chân ổn định đi vào trường quay.

Giờ này phần lớn bộ phận ghi hình đều đã làm xong, trong sân chỉ còn một ít bảo vệ đi tuần tra.

Diệp Đình tìm đến trường quay của Dương Gia Lập.

Vừa đẩy cửa, bên trong vẫn còn chút ánh sáng nhưng lại trống vắng không có ai. Diệp Đình nhíu nhíu mày, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Dương Gia Lập ngồi phía trước đàn dương cầm trên sân khấu, chống đầu mỉm cười tủm tỉm với hắn.

Bối cảnh trên sân khấu vẫn chưa dỡ xuống, trái lại nhìn rất đẹp. Trên người Dương Gia Lập còn mặc tây trang ghi hình, áo sơ mi quần tây đen giày da thắt cà vạt, mái tóc vuốt ngược ra sau một chút, vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng vừa ngập tràn hơi thở thiếu niên trong sáng, là cách ăn mặc có thể làm cho hai mắt Diệp Đình phát sáng.

Diệp Đình bất lực: “Xuống đây, đi về.”

Dương Gia Lập mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, lắc lắc đầu.

Diệp Đình vươn tay: “Được rồi, đừng nghịch nữa, anh mệt rồi, chúng ta về thôi.”

Dương Gia Lập vẫn không nói chuyện.

Diệp Đình vừa định lên tiếng, không biết Dương Gia Lập xoay lưng nhấn cái gì, tất cả ngọn đèn khác trong trường quay đều tắt hết chỉ chừa lại một cái đèn chính trên sân khấu. Ánh đèn hiu quạnh lại yên tĩnh chiếu lên người Dương Gia Lập và cây đàn dương cầm kia, tựa như trong vũ trụ tối đen có một hành tinh nhỏ đang im lặng trôi bồng bềnh.

Diệp Đình sửng sốt, giống như nhận ra cái gì đó, hô hấp chợt thắt lại.

Ngón tay xinh đẹp của Dương Gia Lập mở nắp đàn ra. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Diệp Đình nhìn đôi tay dịu dàng nhưng có lực của cậu nhấn lên những phím đàn đen trắng, sau đó giọng hát trong trẻo dễ nghe của thiếu niên vang lên trong trường quay yên tĩnh trống trãi.

Diệp Đình nghe thấy Dương Gia Lập nhẹ nhàng hát.

“Năm ấy tiếng cây vang xào xạc, ánh nắng chiều của thành phố tựa như mơ, mùa nắng chim én lén chuyển sang nhà mới, mùa đông mãnh liệt đến đến rồi đi không dừng lại, năm ấy lần đầu tiên em gặp anh.”

“Anh luôn có những điều em không hiểu, tựa như một bức tranh của Hockney, luôn cao ngạo lạnh lùng không trò chuyện với em, thế nhưng em lại trộm thầm thích anh.”

“Trộm vẽ ra một con cừu ở trang cuối cùng trong quyển sách của anh, trộm đặt một bông hoa nhỏ trên giá sách của anh, trộm ở ven đường đứng đợi anh cầm theo cây ghi ta gỗ cho em, khi nào anh mới có thể liếc nhìn em một cái vậy.”

“Cuối cùng em cũng đợi được câu trả lời của anh rồi, ngày đó bạn em nói mắt em cười thành trăng khuyết. Cuối cùng em cũng có thể nắm tay anh cùng nhau trưởng thành, cuối cùng em cũng có thể ầm ĩ với anh cùng dọn vào nhà mới. Anh là người anh hùng em vĩnh viễn trân quý, anh là một gia đình em vĩnh viễn không thể thoát ra được.”

“Từ trước đến nay em chưa từng có ước mong nào quá vĩ đại, chỉ thầm muốn một người yên tĩnh và thấu hiểu, nhưng bây giờ em muốn tựa vào anh, muốn cùng anh xem mầm xuân trộm nảy mầm, xem cây tằm đỏ ở trên trường chậm rãi ra hoa, muốn cùng anh ăn kẹo Thỏ trắng lớn, trêu cười vì răng anh bị dính đường, muốn vụng trộm hôn anh dưới ánh sao đêm nay.”

“Còn muốn khẽ nói với anh rằng, em mong muốn vĩnh viễn yêu thương anh.”

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, ngón tay Dương Gia Lập dời khỏi những phím đàn.

Cậu quay đầu nhìn về phía Diệp Đình, ánh mắt Diệp Đình bị ánh đèn trên sân khấu chiếu rọi phát sáng thành từng chấm nhỏ.

Dương Gia Lập cúi đầu mỉm cười, nụ cười có hơi giống dáng vẻ bất cần đời năm đó: “….. Có phải ban nãy anh giận em không, giận em không nhớ sinh nhật của anh?”

Diệp Đình yên lặng đứng im hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi: “Anh sai rồi.”

Dương Gia Lập đẩy một chiếc bánh kem bên mép sân khấu ra, cao 12 inch, bánh kem nền trắng được trang trí viền màu xanh dương, phần bơ cong cong vẹo vẹo, vừa nhìn đã biết người này chỉ mới là tay mơ.

Dương Gia Lập trừng hắn: “Nhìn nè, đây là cái gì đây?”

Diệp Đình nhìn chằm chằm cái bánh ngọt, hơn nửa ngày sau mới mỉm cười, cục tức trong lòng tan biến sạch sẽ, sau đó là một cảm xúc ấm áp lấp đầy trong lòng: “Anh biết em vẫn nhớ mà, anh biết em sẽ không quên.”

Dương Gia Lập cười hi hi nói: “Bánh kem mới làm hồi chiều, không có thiên phú lắm, anh tạm chấp nhận tí nha. Em đã xin quản lý trường quay này chìa khóa với quyền sử dụng trường quay, em biết anh không thích náo nhiệt với mấy kiểu không tự nhiên nên ở đây chỉ có em và anh thôi. Bài hát là em mới viết đấy, trong album không có đâu, bởi vì bài hát này chỉ dành cho một mình anh nghe thôi đấy.”

“Sinh nhật vui vẻ….Anh Đình.”

Lần này đến lượt Diệp Đình trợn tròn mắt.

Hắn đứng hình hơn nửa ngày, cuối cùng mới có thể vùng ra khỏi cảm xúc của mình.

Trong mắt hắn tất cả đều là “vì tinh tú” Dương Gia Lập. hắn vươn tay ra: “Dương Dương, lại đây.”

Dương Gia Lập đứng ở mép sân khấu, vừa duỗi tay ra liền thu lại, giả vờ bản thân không hài lòng mà lầm bầm: “Bây giờ mới gọi em đi lại, vừa rồi em kêu mệt muốn anh lên ôm, sắc mặt người nào đó trông thối chết đi được.”

Diệp Đình hối hận: “Đúng đúng đúng, anh sai rồi. Dương Dương, lại với anh, bây giờ ôm em.”

Dương Gia Lập giả vờ lưỡng lự khoảng hai giây sau đó nhịn không được bật cười thành tiếng, nhìn cánh tay đang giang rộng ra của Diệp Đình, dù sao sân khấu cũng không cao nên dứt khoát đứng trên mép sân khấu trực tiếp nhảy xuống, chuẩn xác được Diệp Đình đón lấy, hai chân cậu vòng qua thắt lưng của Diệp Đình, đôi tay ôm trọn lấy cổ hắn.

Diệp Đình vừa vui vừa sợ: “……Tổ tông ơi, cẩn thận chút!”

Dương Gia Lập cười ha ha: “Dù sao anh cũng sẽ đỡ được em mà.”

Diệp Đình bất lực lắc đầu, nhìn ánh mắt cong cong và nụ cười ấm áp của Dương Gia Lập, hắn nói: “Hôn một chút được không?”

Dương Gia Lập giả vờ: “Em không nghe rõ.”

Diệp Đình lặp lại: “Hôn một chút được không?”

Dương Gia Lập còn muốn diễn thêm, Diệp Đình đã nhịn không được, hắn nhắm vào gương mặt của Dương Gia Lập, nghiêng đầu tới hôn lên môi Dương Gia Lập.

Đây là một nụ hôn rất dài. rất chậm rãi, rất ấm áp.

Ngay dưới những ánh sao đêm nay.