Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 216




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cơm Chiên Trứng

Ngoại truyện 7: Ngày tháng gà bay chó sủa 07

Dương Gia Lập trộm xem điện thoại của Diệp Đình.

Lịch sử trò chuyện wechat với Tiêu Dã gần hai ngày nay tổng cộng có hơn một trăm tin, không dài.

Trong lòng Dương Gia Lập hiểu, dù cho Diệp Đình biết cậu lén xem điện thoại của hắn thì có lẽ hắn cũng sẽ không tức giận, nhưng cảm giác lén làm chuyện xấu này vẫn khiến cho cậu sau khi xem xong một trăm tin nhắn này, Adrenalin không khống chế được mà tăng cao, mồ hôi chảy hết cả tay.

*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm

Dương Gia Lập hít một hơi thật sâu, nhìn ảnh đại diện wechat của Diệp Đình bị kéo tới cuối, là một con cừu trắng lớn ngây thơ đang mỉm cười tủm tỉm, lại nhìn ảnh đại diện wechat của Tiêu Dã, là một con sói xám khí thế hung ác —— Nhưng mỗi lần Dương Gia Lập đều nhìn lầm thành con husky ngáo. Xem xong, Dương Gia Lập tắt màn hình.

Thả điện thoại về lại chỗ cũ, Dương Gia Lập đứng trong phòng làm việc rộng lớn theo phong cách Baroque* đi qua đi lại một hồi.

*Phong cách Baroque



Cậu vẫn nghĩ cậu và Diệp Đình quay lại với nhau, mối quan hệ của hai người đã sớm tốt lên rồi, thật sự không ngờ trong lòng Diệp Đình lại lén giấu nhiều chuyện như vậy.

Nhất thời tâm trạng của Dương Gia Lập có chút phức tạp.

Vừa có chút vui sướng, vừa có chút tức giận, còn có một đống cảm xúc không lý giải được trộn lẫn vào nhau.

Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, cuộc họp của Diệp Đình cuối cùng cũng xong.

Khi hắn cầm laptop đẩy cửa phòng ra, Dương Gia Lập đang ngồi dài trên ghế chủ tịch xoay vòng vòng. Nhìn thấy Diệp Đình tiến vào, Dương Gia Lập theo bản năng muốn thẳng người dậy nói gì đó nhưng lời đến miệng lại nén trở về.

Diệp Đình thấy cậu rất kỳ lạ, nhướng mày cười nói: “Làm sao thế, làm chuyện xấu gì trong phòng của anh sao?”

Dương Gia Lập khua môi múa mép: “Đang ngồi đối diện sục “súng” với đại soái ca vạn người mê, vừa đẹp trai, vừa quyến rũ, cứng cáp lại chuẩn menly những vẫn không mất đi sự dịu dàng và đáng yêu.”*

*Ý Dương Gia Lập nói ẻm đang thủ dâm với hình nền máy tính của Diệp Đình á:))

Diệp Đình đặt laptop xuống, bật cười: “Nghịch ngợm. Hình nền máy tính của anh là em.”

Dương Gia Lập cười hì hì: “Bị anh nhìn ra rồi à, em đang nói bản thân mình đấy.”

Diệp Đình mỉm cười lắc đầu.

Dương Gia Lập tạm thời dẹp chuyện vừa mới thấy trong wechat của Diệp Đình qua một bên, giả vờ như không có chuyện gì hỏi Diệp Đình tối nay đi đâu ăn cơm, Diệp Đình nói muốn dẫn cậu đi dự một buổi xã giao, thuận tiện giải quyết chuyện cơm tối, Dương Gia Lập không có ý kiến, xoay xoay cổ đi vào phòng nghỉ ngủ một lát.

Diệp Đình ngồi xuống ghế chủ tịch, nhìn Dương Gia Lập đi vào phòng nghỉ, lại cúi đầu nhìn xuống điện thoại của mình. Vị trí đặt điện thoại và đường thẳng mép bàn làm việc bị lệch ra một tí, rõ ràng bị người ta động qua.

Diệp Đình nhìn chằm chằm chiếc điện thoại không nói chuyện hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên mở máy tính bình tĩnh làm công việc.

Qua đông chí, sau đó là sinh nhật của Diệp Đình.

Diệp Đình không thích tổ chức sinh nhật cho lắm, đơn giản là cảm thấy không có gì quan trọng, hắn không thích mấy bữa tiệc ồn ào ầm ĩ, không có ý nghĩa gì, hơn nữa điện thoại sẽ bị chiếm đóng bởi mấy cái tin nhắn ngắn và mấy cái bánh ngọt đầy bơ, hắn thà tình nguyện cùng Dương Gia Lập yên tĩnh ở nhà, ôm cậu xem mấy bộ điện ảnh tạp kỹ lộn xộn kia, ấm áp trôi qua ngày này là đã thỏa mãn lắm rồi.

Đương nhiên nếu Dương Gia Lập có thể cho hắn làm tình thỏa thích thì là tốt nhất.

Dù Diệp Đình nghĩ như vậy nhưng thân là người có địa vị cao, mạng lưới quan hệ rộng nên hắn cũng không thể yên thân như ý muốn được. Sinh nhật hằng năm trước một hai ngày liền đã bắt đầu, đủ loại lời chúc và quà tặng giống như mưa rơi xuống, muốn tránh cũng tránh không được.

Chẳng qua tình huống năm nay có chút lạ.

Năm nay quà Diệp Đình nhận được đa số đều là của đối tác làm ăn hoặc những người có quan hệ bình thường với hắn, còn những người có quan hệ tốt với hắn thì hoàn toàn không có động tĩnh gì, người anh em cột chèo thân thiết của hắn là Tiêu Dã cũng không có động thái gì.

Diệp Đình thật sự không quan tâm đến chuyện này, đầu óc Tiêu Dã ít thịt không phải hắn không biết, dù cho có ngày nào đó hắn khó chịu Tiêu Dã thì cũng là trực tiếp hẹn Tiêu Dã đến phòng boxing rồi xuống tay ác một chút, dù sao Triệu Hướng Hải cũng sẽ không ngăn lại, nói không chừng còn đứng bên cạnh cười tủm tỉm cầm camera quay lại.

Người khiến Diệp Đình không tài nào duy trì vẻ “không có gì đáng để ý cả” chính là Dương Gia Lập.

Năm nay Dương Gia Lập bận bịu, dĩ nhiên không nhắc một chữ nào tới sinh nhật của Diệp Đình, hình như đã quên mất rồi.

Diệp Đình nghĩ, không được rồi, người khác không chúc hắn cũng không sao cả nhưng Dương Gia Lập thì phải chúc hắn. Hắn muốn gõ cái đầu mất não của Dương Gia Lập, sinh nhật của chồng mà có thể quên à, làm phản rồi ư.

Vì thế đêm trước sinh nhật, Diệp Đình ôm Dương Gia Lập nằm trên giường xem TV.

Diệp Đình chỉ vào cái đạo cụ bánh ngọt trên màn hình, nói: “Mô hình bánh ngọt này làm đẹp quá ha, bé cưng, em muốn ăn bánh ngọt không?”

Dương Gia Lập bĩu môi: “Em phải giảm cân, đừng để em thấy mấy món nhiều calo như này, buồn nôn lắm.”

Diệp Đình đổi sang đài khác, còn nói: “Em xem ngôi sao nữ kia kìa, ai ai cũng cho cô ta thể diện hết ha, tặng nhiều quà như vậy, quan hệ rất không tồi.” Hắn còn nhấn mạnh hai chữ “tặng quà”.

Dương Gia Lập buồn ngủ ậm ừ: “Đều là vẻ ngoài thôi, người phụ nữ đối diện cô ta còn đang ngầm âm mưu muốn xé nát túi silicon trong ngực với cằm già của cô ta ra kìa, chuyện giới giải trí mà, xem thì xem thôi, không bao nhiêu là thật cả.”

Diệp Đình: “…..”

Nửa đêm, còn chưa tới mười hai giờ đêm Dương Gia Lập đã ngủ ngon lành. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Diệp Đình vốn nghĩ đến khi mười hai giờ, ít nhất Dương Gia Lập cũng sẽ chúc hắn một tiếng, nhưng thời gian trôi qua, Dương Gia Lập giống như một chú cừu lười biếng vừa uống hết một thùng thuốc an thần, ngủ rất chi là hăng say. Trong lòng Diệp Đình khó chịu, vươn tay kéo cậu dậy.

Dương Gia Lập lim dim mở mắt ra: “…..Gì vậy?”

Diệp Đình nghiến răng cười: “Bé cưng, anh vừa mới nằm mơ.”

Dương gia Lập: “Mơ cái gì?”

Diệp Đình nói từng chữ: “Mơ thấy anh đi tới một nơi, xung quanh tối đen như mực, có không ít người, còn có người đang đốt nến, rất có không khí.”

Dương Gia Lập nửa mê ngủ, mơ mơ màng màng: “…..Mơ thấy đám tang của ai vậy, ngày tốt mà nói mấy điềm xấu đó chi vậy, ngủ ngủ đi”

Sau đó lại nghẹo đầu sang một bên.

Diệp Đình nhìn đồng hồ trên tường hiện 12:08 phút, hắn nhìn vài giây rồi thả cậu ra, đắp chăn đi ngủ.

Ngày hôm sau là sinh nhật của Diệp Đình, Diệp Đình thức dậy, Dương Gia Lập vẫn chưa tỉnh.

Buổi sáng Dương Gia Lập không có việc, buổi tối thì có một cái thông cáo cần ghi hình.

Diệp Đình ngồi một mình cô đơn ăn bữa sáng, trước khi đi làm còn liếc nhìn Dương Gia Lập một cái, tên này vẫn đang ngủ say, còn chảy cả nước dãi, không có tí dấu hiệu nào là sắp rời giường.

Quên rồi, cậu thật sự quên rồi.

Trong lòng Diệp Đình nghẹn một cục tức, sắc mặt thối rùm đi đến công ty.

Tới công ty đương nhiên là lời chúc đến ào ào, Diệp Đình không có tâm trạng tiếp nhận, chỉ lễ phép cảm ơn cho qua rồi bắt đầu làm việc, vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng, khi chủ nhiệm bộ phần quan hệ xã hội báo cáo công việc hắn còn nổi giận một chút, tính tình kém như có ai thiếu hắn mấy ngàn vạn, mấy triệu vậy.

Lúc họp, Diệp Đình cứ luôn không nhịn được nhìn điện thoại, xem xem Dương Gia Lập sau khi tỉnh dậy có phát hiện mình phạm lỗi lớn, trong lòng ngập tràn cảm giác tội lỗi, xấu hổ đến sắp khóc nhắn tin muốn bồi thường cho hắn hay không.

Đáng tiếc là không có.

Khung trò chuyện của Dương Gia Lập còn trống hơn cả sách bài tập toán cao cấp của sinh viên đại học lúc bấy giờ.

Lúc tan làm là đã gần tám giờ, Diệp Đình đứng ở cửa sổ sát đất hút mấy điếu thuốc.

Hút được một nửa thì có cuộc gọi đến. Là Dương Gia Lập.

Bàn tay cầm thuốc của Diệp Đình run lên nhè nhẹ.

Vội vàng dụi phần thuốc còn chưa hút xong vào gạt tàn, Diệp Đình hắng hắng giọng, bảo đảm giọng nói của mình vẫn giống như lúc trước thì mới nhận điện thoại, alo một tiếng.

Dương Gia Lập ở đầu dây bên kia ngáp vài lần, giọng điệu rất tùy ý, bảo Diệp Đình đi đến trường quay đón cậu.

Dương Gia Lập nói xong, Diệp Đình chờ đợi thật lâu.

Dương Gia Lập: “….. Sao bỗng nhiên anh im lặng vậy.”

Diệp Đình bất giác siết chặt điện thoại: “Không có chuyện gì khác muốn nói với anh sao?”

Dương Gia Lập: “Không có.”

Diệp Đình híp mắt lại: “Thật sự không có sao?”

Dương Gia Lập trầm ngâm nửa ngày, vô cùng cẩn thận nói: “Có lẽ là không có….đâu.”

Diệp Đình mỉm cười: “Rất tốt.”