Edit
: Cơm Chiên Trứng
Ngoại truyện 4: Ngày tháng gà bay chó sủa 04
Dương Gia Lập rơi vào thế bí.
Nếu nói thật với Diệp Đình, bảo đảm Diệp Đình sẽ xử lý theo hướng đó đó, còn nếu tiếp tục lời nói dối hoang đường này, trong đầu Dương Gia Lập cứ cảm thấy chột dạ, sớm hay muộn đều sẽ lộ, đến lúc đó vẫn là sẽ bị Diệp Đình giày vò tàn nhẫn hơn.
Giống như trái phải đều không trốn thoát được kết cục bị Diệp Đình bắt nạt.
Cậu ngồi trong trường quay, cái đầu lắc lư nghẹo trái nghẹo phải nhưng vẫn không hạ quyết tâm được.
Lý Nhị vừa mới ngồi cách đó không xa, nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Gia Lập, cười nói: “Trong lòng anh Dương có bảng cửu chương à.”
Dương Gia Lập hừ một tiếng, quay đầu qua nhìn Vương Dương đang ngồi ôm máy tính viết nhạc phổ bên cạnh Lý Nhị.
Vương Dương có thể xem như đã rời khỏi sân khấu, trước mắt cũng chỉ làm công việc biên soạn ca khúc ở phía sau hậu trường. Cậu ấy quen thuộc phong cách của nhóm nên công ty điều cậu đến nhóm của Dương Gia Lập, tuy rằng không cùng lên sân khấu nhưng vẫn cùng Lý Đại Lý Nhị chen chúc và huấn luyện phát triển.
Hôm nay Vương Dương mặc áo lông oversize màu trắng, cái đầu nho nhỏ, gương mặt cũng nhỏ nhắn, vừa trắng trẻo vừa sạch sẽ.
Dương Gia Lập gian xảo vẫy tay với cậu: “Vương Dương, cưng lại đây.”
Vương Dương ngẩng đầu nhìn Dương Gia Lập một cái, nghi hoặc chớp chớp mắt: “Gọi em sao?”
Dương Gia Lập gật đầu: “Lại đây.”
Vương Dương có chút mờ mịt ngồi xuống bên cạnh Dương Gia Lập. Hình như Dương Gia Lập có bí mật gì đó nên mới gọi Vương Dương lại, hai người châu đầu vào nhau nói thì thào.
Vương Dương hỏi Dương Gia Lập: “Anh Dương tìm em có chuyện gì?”
Trước tiên Dương Gia Lập ấp úng không nói, hơn nửa ngày sau, thấy Lý Đại đang ở bên ngoài giúp nhân viên trang bị đạo cụ sân khấu, hơi thở nam tính và cơ bắp to khỏe dù bị bọc lại trong lớp quần áo nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng. Dương Gia Lập lại liếc nhìn cơ thể gầy yếu của Vương Dương, cuối cùng cũng nói: “Anh hỏi em chuyện này, chuyện này có chút riêng tư một tí, em đừng chê anh thô tục nha.”
Vương Dương: “….. Anh nói thử xem.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Gia Lập ho khan một tiếng: “Em và Lý Đại bây giờ coi như là bên nhau rồi đúng không.”
Nói đến đây, Vương Dương có chút ngại ngùng, một lúc sau vẫn gật đầu: “Sống chung rồi ạ.”
Dương Gia Lập hạ thấp giọng xuống: “Lý Đại cường tráng như vậy, anh muốn hỏi em chút, cái đó….. Em chịu nổi không, nếu không chịu nổi việc thường xuyên kịch liệt kia, em và cậu ta đã thương lượng thế nào vậy?”
Ánh mắt Vương Dương mờ mịt: “Chịu không nổi cái gì, anh Dương rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Dương Gia Lập như con kiến ngồi trong chảo nóng, mở miệng muốn nói rồi lại xấu hổ, rối rắm nửa ngày cậu mới ghé vào tai Vương Dương nói thầm hai câu.
Sắc mặt Vương Dương đỏ bừng lên.
Lý Nhị ở cách đó không xa thấy vẻ mặt khác thường của Vương Dương, cậu ta nhíu mày, ánh mắt lia qua lia lại giữa Vương Dương và Dương Gia Lập, mỉm cười sâu za hỏi: “Hai người đang nói cái gì?”
Dương Gia Lập: “Tụi anh đang thảo luận về vấn đề nuôi dưỡng hoa cúc trong khí hậu khắc nghiệt, đi đi đi chỗ khác, không có chuyện của em.”
Lý Nhị bĩu môi, xoay đầu đi.
Vương Dương kéo Dương Gia Lập qua một bên, nhấp môi, thẹn thùng nói: “Anh Dương, sao anh lại hỏi vấn đề này.”
Dương Gia Lập gãi đầu, nói vòng vòng: “Chính là, anh có một người bạn, cậu ta….”
Vương Dương không nói chuyện chỉ lẳng lặng nhìn Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập thở dài: “Được rồi, anh thừa nhận người đó là anh. Anh có hơi không chịu nổi Diệp Đình, anh nói dối một lần, bây giờ không thu lại được, lâm vào thế khó xử, anh không biết giờ nên làm sao cho nên muốn biết em và Lý Đại phối hợp chuyện này thế nào, cho anh tham khảo tí.”
Vương Dương lén lút nhìn cơ thể Lý Đại đi ngang qua cửa rồi xoay đầu lại, một hồi sau mới đỏ tai nhỏ giọng nói: “Cái này em không có cách nào giúp anh tham khảo. Bởi vì…..”
Cậu do dự một lát rồi nói: “Tụi em vẫn chưa làm cái kia.”
Dương Gia Lập: “?!”
Dương Gia Lập không tin nổi mở to mắt: “Không phải chứ.”
Vương Dương kiên trì gật đầu.
Cậu và Lý Đại sống chung, bây giờ Vương Tầm ngủ một phòng, cậu và Lý Đại ngủ một phòng. Tuy rằng ngủ chung giường như lại chia ra hai cái chăn, không dính dáng gì tới nhau. Vương Dương là người khó hiểu, Lý Đại cũng là người vụng về không biết mở mang đầu óc, vì thế hai người chung giường lâu như vậy nhưng “cửa sổ giấy” vẫn chưa bị chọc thủng.
Dương Gia Lập vui vẻ: “Hóa ra hai người đêm đêm ôm chăn nói chuyện trong sáng hả?”
Vẻ mặt Vương Dương có chút bối rối khó xử: “Em biết sau này chuyện này thế nào cũng xảy ra nhưng cả hai tụi em đều rất xấu hổ, cũng không biết nên mở miệng thế nào cho nên mới kéo dài tới bây giờ.”
Dương Gia Lập lắc lắc đầu: “Hai người thật đúng là…. điềm tĩnh như trinh nữ.”
Vương Dương cúi đầu xuống.
Dương Gia Lập vốn là người tốt bụng, thấy Vương Dương lâm vào thế khó, lập tức quên đi chuyện của mình, vội vàng kéo cậu ngồi qua một bên, hệt như người anh cả tri kỷ đề xuất biện pháp cho cậu: “Nói tới chuyện này thì anh không còn tí bùn ngủ nào hết trơn, để anh nói em nghe, em đừng có ngại, chuyện này anh có kinh nghiệm rồi. Mỗi ngày Diệp Đình đều viện đủ loại lý do để gạt anh làm chuyện đó với hắn, anh dạy cho em, nếu em thật sự thấy ngại thì em đừng…..”
Hai người đỏ mặt thì thầm hồi lâu.
Nói xong lời cuối cùng, Dương Gia Lập vỗ bả vai Dương Gia Lập, giống như vị thầy giáo truyền nghề xong xuôi, nói lời chân thành: “Chuyện này, chỉ cần có cách mở đầu không xấu hổ thì chuyện lúc sau cứ để nó tự xảy ra đi. Hơn nữa chuyện này thật sự có thể thúc đẩy tình cảm phát triển hòa hợp đó. Tuy rằng anh không chịu nổi Diệp Đình, nhưng mỗi lần tự trải nghiệm thực tế thì nó vẫn là một chuyện rất tuyệt vời.”
Vừa dứt lời, Dương Gia Lập còn chưa kịp mỉm cười thì bỗng nhiên sau lưng có người nhẹ nhàng xoa đầu mình.
Dương Gia Lập giật mình quay đầu lại nhìn.
Diệp Đình đi giày da đứng sau lưng cậu, cầm chiếc bình giữ nhiệt trong tay, bên trong tỏa ra mùi canh cá.
Ngón tay Diệp Đình lưu luyến vuốt ve tai Dương Gia Lập, mỉm cười sâu xa: “Bé cưng, chuyện gì tuyệt vời thế, nói cho anh nghe chút được không?”