Edit: Cơm Chiên TrứngNgoại truyện 3: Ngày tháng gà bay chó sủa 03
Dương Gia Lập nói cậu mang thai.
Diệp Đình tỏ vẻ không hiểu.
Diệp Đình hơi thả Dương Gia Lập trong ngực mình ra, ngắt cằm cậu hỏi: “Em mới nói cái gì?”
Ánh mắt Dương Gia Lập mơ hồ, tay chân mất tự nhiên, bướng bỉnh nói: “Em mang thai.”
Diệp Đình à một tiếng, cong môi một cái: “Của ai?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Gia Lập vừa nghe liền tức giận, cong đầu gối đá xuống phía dưới của Diệp Đình, cũng không sợ đạp hỏng cậu nhỏ. Cậu nghiến răng nói: “Mẹ nó anh có ý gì, anh tìm đánh à.”
Diệp Đình mỉm cười vươn tay sờ mặt Dương Gia Lập, ánh mắt kia khiến Dương Gia Lập nhìn tới cả người run lên.
Diệp Đình hôn lên miệng Diệp Đình: “Bé cưng, em vì trốn tránh mà cái gì cũng có thể nói dối được nha.”
Lời Dương Gia Lập đã nói ra, giờ thu lại hiển nhiên sẽ rất mất mặt. Cậu bướng lên, đầu óc phát huy bản chất mất não, hít hít mũi, diễn: ”Diệp Đình, cái tên vô liêm sỉ, một ngày một đêm đều làm, còn nói em nói dối, sao anh không nghĩ lại bản thân anh đi, tại sao lại suy bụng ta ra bụng người chứ. Mỗi ngày em đều phải làm việc, về đến nhà phải nấu cơm cho anh, anh không khen thưởng tấm gương cần cù lao động mà còn ép em lết cái thân xác mệt nhừ chịu “pháo” của anh. Tên đàn ông thối này, đồ không có trái tim.”
Diệp Đình nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Bé cưng, em đã nghỉ ngơi ở nhà một tháng rồi, mới bắt đầu đi làm lại có một ngày thôi. Cơm tối hôm nay cũng là anh làm, ai mới là chịu “pháo” thật đây?”
Dương Gia Lập: “Anh nói xem, anh nói xem?”
Diệp Đình vội gật đầu: “Được được được, anh không nói nữa.”
Hắn nhìn bộ dạng làm ầm làm ĩ của Dương Gia Lập, ánh mắt đột nhiên tối xuống, vuốt ve bụng của cậu, trong mắt vẫn còn mang theo vài ý cười không nói rõ:
“….. Thực sự mang thai rồi sao?”
Dương Gia Lập nói dối không chớp mắt: “Thích tin thì tin.”
Dù sau chỉ cần đêm nay có thể thoát khỏi sự tra tấn đòi hỏi vô độ của Diệp Đình là được.
Dương Gia Lập trở mình, trong lòng rất đắc ý.
Diệp Đình nhìn bóng lưng của cậu, hừ cười một tiếng, mới vừa vươn tay chạm đến thắt lưng lộ ra của cậu thì đã nghe thấy Dương Gia Lập khịt mũi như bạn nhỏ ấu trĩ, cảnh cáo nói: “Em có lẽ là mang thai rồi, mang thai thì không thể làm chuyện đó, nếu anh làm trong bụng bị thương thì đừng trách em trở mặt với anh.”
Diệp Đình khựng lại một chút sau đó thu tay về.
Diệp Đình nhìn thấy dục vọng của mình bốc lên, lại nhìn dáng vẻ dù có nói dối cũng muốn trốn tránh từ chối của Dương Gia Lập, tự mình đi vào nhà vệ sinh giải quyết rồi nằm xuống bên cạnh Dương Gia Lập, ôm cậu ngủ một giấc.
Dương Gia Lập vừa ngủ liền ngon lành vô cùng, khi tỉnh lại thì Diệp Đình đã rời giường.
Cậu rửa mặt đi đến phòng ăn, thấy Diệp Đình bưng canh cá trích ra khỏi phòng bếp, canh cá được hầm đậm đặc, vừa trắng vừa đặc, Dương Gia Lập nhìn nhìn chất lỏng trắng đục, ù ù cạc cạc nhớ tới chuyện khác, nhất thời dạ dày có chút không thoải mái.
Diệp Đình nhìn Dương Gia Lập, mỉm cười sâu xa nói chào buổi sáng.
Hắn múc canh cá trích đặt ở trước mặt Dương Gia Lập: “Hầm cho em đó, một chén đậm đặc.”
Dương Gia Lập xua tay: “Đem đi đi, em không uống đâu, em ghét nhất là canh cá, anh hầm cho em làm gì?”
Ánh mắt Diệp Đình thâm sâu, khóe miệng còn mang theo ý cười: “Canh cá là bổ nhất, thích hợp nhất cho người đang mang thai. Không phải em nói em mang thai sao, anh đây là đang cẩn thận chăm sóc em.”
Dương Gia Lập ngạc nhiên một lát, đầu óc ngủ say một đêm bây giờ mới dần nhớ ra mọi chuyện, tối hôm qua cậu vì trốn làm tình mà nói dối vô lý.
Dương Gia Lập ấp úng: “Được rùi mừ, tối hôm qua là em….”
Diệp Đình híp mắt cười nói: “Bé cưng sẽ không gạt anh đúng không?”
Dương Gia Lập bị dáng vẻ đột nhiên nham hiểm của Diệp Đình hù cho trong lòng đập thình thịch.
Diệp Đình nói: “Lúc kết hôn đã nói rõ rồi, chồng chồng sống với nhau không được nói dối. Nếu nói dối, lừa gạt thì sẽ bị đối phương tùy ý xử lý. Dương Dương, em vẫn không quên đâu nhỉ?”
Dương Gia Lập gõ đầu mình mắng một tiếng “***”.
Diệp Đình đẩy canh cá đến trước mặt Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập cắn răng nửa ngày, chịu nhục uống canh, uống xong liền lau miệng, phát hiện ngoại trừ hơi tanh một chút, mùi vị hóa ra cũng rất không tồi.
Diệp Đình ngồi xổm xuống trước mặt Dương Gia Lập.
Hắn dịu dàng vuốt ve bụng cậu, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, đầy thâm ý nói: “Bây giờ chỉ có hai con đường, em nói em mang thai, hoặc là mười tháng sau sinh cho anh một Tiểu Dương Dương, hoặc là thừa nhận mình nói dối, nghiêm túc nhận xử lý.”
Ánh mắt Dương Gia Lập mơ hồ.
Sinh một đứa là không có khả năng, cậu cũng không có năng lực đó.
Thừa nhận nói dối lại càng không được, lúc Diệp Đình không phát điên cũng đã có thể khiến cậu rên tới khàn cả giọng, lặp đi lặp lại đòi hỏi vô độ, nếu như giương cờ chịu thua thừa nhận nói dối chịu xử lý tùy ý của hắn, Dương Gia Lập cảm thấy tiểu hoa cúc của mình có lẽ qua một đêm sẽ biến thành thung lũng Great Rift mất.
Mệt dữ rồi đây.
Diệp Đình mỉm cười vô cùng đắc ý, còn kề tai vào bụng Dương Gia Lập giả vờ giả vịt nghe một lát, bấy giờ mới chịu mặc tây trang, nét mặt sung sướng đi làm.
Còn Dương Gia Lập, nghe tiếng xe Diệp Đình chạy ra khỏi biệt thự, ôm gối đè lên trên mặt lại, muốn đè ngạt chết mình cho rồi.
Lần này nguy to rồi.