Chương 70: Hóa ra mạnh thế.
Tương đối may mắn cho Nguyễn Lạc, tên Võ Sư cuối cùng ở đây chớp mắt trước lúc kịp thấy A Ly đã b·ị b·ắt. Tơ máu quấn hắn thành kén rồi giấu khỏi tầm mắt bọn họ. Lâm Phàm mới nhìn được điều điên rồ ấy.
Lâm Phàm sốc không nói nên lời, đầu óc ngập tràn dấu hỏi liệu đang thấy là thật hoặc là giấc mộng quá đỗi điêu. A Ly kha khá run, vì mắt Nguyễn Lạc trừng con Cửu Kiếm Độc Chu trông xíu đáng sợ.
A Ly quay ngoắt đi: “Giả vờ ngây thơ thôi, chắc chắn hắn sẽ tức giận dọa ta một phen, diễn vẻ khả ái đáng yêu là trò tốt đẹp nhất A Ly…” Nàng chẳng đủ can đảm nhìn thẳng đôi mắt Nguyễn Lạc.
Đồng thời trong đáy lòng A Ly càng thêm củng cố rằng nàng cực kỳ quan trọng với Nguyễn Lạc, chỉ A Ly gặp nguy hắn mặc kệ thứ gì cố cản trở bản thân, hắn cấp tốc chạy sang bảo vệ A Ly và rất giận dữ.
Nguyễn Lạc tự thân cũng bất ngờ, hắn không ngu ngốc đến tận loại tình huống bấy giờ vẫn chưa biết vụ việc về bản thân. Họ Lâm thốt: “Nó muốn trốn! Đừng để nó trốn thoát kẻo mất cơ hội xử lý!”
Lời tên này giúp Nguyễn Lạc bừng tỉnh, hắn gấp gáp đuổi theo sát cả Cửu Kiếm Độc Chu đang dùng tơ thoát mau. Đã đu trên tơ còn phần Nguyễn Lạc đơn thuần chạy bộ nhảy cao đuổi kịp nó.
Đây quá điên rồ, phá hỏng mọi trí tưởng tượng vô tri mà Lâm Phàm không nên ngẫm được. Tạp dịch của Vấn Đạo Tông đuổi t·ruy s·át nốt con Cửu Kiếm Độc Chu Nhị Phẩm thượng giai ma thú hung ác.
Một khoảnh khắc thôi, Nguyễn Lạc tùy tiện dùng lực giật xuống mấy chi của Cửu Kiếm Độc Chu bằng tay không. Lâm Phàm đứng đờ đẫn. Thế giới quan họ Lâm gánh chịu loại đả kích nặng nề so trước ấy.
Lâm Phàm bị sơn tặc đuổi g·iết tình cờ đạt cơ duyên, lĩnh ngộ và sử dụng quyển Kim Thân Dị Hồn cải biến thiên phú, cơ mà vụ Nguyễn Lạc phàm nhân t·ruy s·át g·iết con Cửu Kiếm Độc Chu khiến hắn ngố.
Đầu óc Lâm Phàm liên tục liên tục tìm cách giải thích hợp lý vụ việc.
Phía Nguyễn Lạc, tạm gác lại thân thể hắn mạnh kh·iếp dư dả g·iết con Cửu Kiếm Độc Chu. Nguyễn Lạc đuổi sát và giật vùng tơ rộng lớn gấp. Một phát gọn gàng kéo ngay con Cửu Kiếm Độc Chu rơi đất.
Nguyễn Lạc chả thích dài dòng, dọn dẹp nhanh còn trừ họa gì ngu si đần ở thế giới sảng văn c·hết não. Nguyễn Lạc dùng quyền đấm mặt. Mỗi một quyền đấm bay đầu con Cửu Kiếm Độc Chu, máu tung tóe!
Máu ma thú là thứ chất nhờn gớm ghiếc xanh kinh tởm, Nguyễn Lạc hất hất tay vẩy đống máu ma thú khỏi tay: “Eo… Eo eo eo eo. Hôi ọe, ặc… Phải rửa tay! Ta cần rửa tay! Gớm c·hết đi được. Eo!”
Nguyễn Lạc là loại người yêu thích sạch sẽ, thứ này dính đầy tay làm hắn đầy khó chịu hận không phát giác con suối ở gần. A Ly vẫn sạch! Từ đầu nó kịp trốn vô áo Nguyễn Lạc đỡ cho vụ máu ma thú bẩn.
A Ly cũng thích sạch sẽ, chẳng đời nào nàng để đống máu ma thú ấy gây bẩn bộ lông trắng toát. Nguyễn Lạc lau tay tạm vào quần dù sắc mặt khá miễn cưỡng và bực bội: “Ê… A Ly? Cho ngươi giải thích lẹ!”
Bỗng A Ly rén, bộ lông trắng xinh xắn dựng ngược lúc bị Nguyễn Lạc hỏi tội. A Ly suy tư thầm thì: “Giờ lấy cớ sơ ý chân nhảy khỏi áo hắn. Hắn chịu tin ta không? Vạn vạn phần là không! Sao… Sao giờ!”
A Ly dùng chiêu trò cùng đường, cặp mắt dễ thương nhìn chăm chú Nguyễn Lạc mong tha tội. Mỹ nữ Cửu Vỹ tộc chả còn chút gì tự tôn. Chốc Nguyễn Lạc mặc kệ con cáo này: “Hừ. Không dễ vậy. Đợi về?”
Ý là chờ về ổn đã hắn liền xử tội A Ly sau. A Ly khóc ngầm: “Không… Đừng tiếp tục tét mông… Bổn tiểu thư hứa lần sau không tái phạm! Cả đời này bổn tiểu thư chẳng muốn thử trải nghiệm lần nữa!”
Hắn khỏi ngó ngàng A Ly lo lắng bị xử phạt ra sao, Nguyễn Lạc quay mặt về liếc Lâm Phàm: “Ê… Ta cứu ngươi một mạng… Báo ơn đê…” Nguyễn Lạc thẳng thừng đòi báo đáp gây Lâm Phàm ngớ phát.
Lâm Phàm phục hồi tinh thần, chắp tay: “Huynh đệ, thật không ngờ che giấu tu vi cao thâm… Thứ lỗi trước kia ta lỡ nghi ngờ thái quá!”
Tình huống trước mắt tương đối khó giải thích cho Lâm Phàm, chủ yếu Lâm Phàm không biết bản thân Nguyễn Lạc vốn chẳng rõ dạng ma thú Nhị Phẩm thượng giai đều không quá một đấm từ hắn.
Lâm Phàm không thấu hành động của Nguyễn Lạc, ban đầu đã thế trốn trốn giả vờ để bị nghi ngờ đứng sau vụ Tà Diệm Chu. Rồi xong đùng phát đấm c·hết luôn con Cửu Kiếm Độc Chu, họ Lâm khó nói.
Hành động Nguyễn Lạc làm cực kỳ mâu thuẫn, nếu hắn muốn xử lý bọn họ hay hại họ thì coi điểm yếu con Cửu Kiếm Độc Chu làm chi? Nhắc bọn họ đề phòng con Tà Diệm Chu có thể khiển ma thú khác.
Mọi thứ mà lúc đầu Nguyễn Lạc làm đi ngược hướng hắn muốn hại đám bọn họ. Giải thích kiểu gì cũng phức tạp, Lâm Phàm dứt khoát. Khỏi suy diễn là ổn, Lâm Phàm vội vàng lắng nghe Nguyễn Lạc.
Hắn cứu mạng Lâm Phàm vì vậy Lâm Phàm cần báo ơn, Nguyễn Lạc: “Lát gặp đám cao tầng Vấn Đạo Tông cứ bảo ngươi g·iết? Dùng pháp bảo tên Võ Sư kia rơi lại. Hoặc vắt óc tìm biện pháp thuyết phục.”
Lâm Phàm giải thích lý do lý trấu gì đó Nguyễn Lạc không thèm quản, chả quan tâm vấn đề. Chỉ cần đừng lộ việc Nguyễn Lạc g·iết con Cửu Kiếm Độc Chu là tất cả tốt. A Ly chui bên ngoài áo vẫy đuôi trèo cao.
Nàng trèo đến bờ vai Nguyễn Lạc. Hắn chú ý A Ly liền nhắc tiếp sang Lâm Phàm: “À đúng đừng tiết lộ rằng ta đang nuôi con cáo… Hồ ly… Này, bấy nhiêu coi đã trả ơn. Cố thực hiện đẹp đẹp ít sơ hở vào.”
Lắm thứ Lâm Phàm không hiểu, chẳng tin tưởng được. Rốt cuộc tạp dịch đó giấu tu vi hay sao? Mọi thứ quá mâu thuẫn càng suy xét sâu càng cảm giác vô lý điêu ơi là điêu. Lâm Phàm gật: “Ta minh bạch.”
Báo ơn vẫn là báo ơn, Nguyễn Lạc không muốn tiết lộ thân phận lẫn tu vi thì giúp hắn một phen. Về việc Nguyễn Lạc có ý đồ xấu tại tông, Lâm Phàm không thể dùng đầu đoán, nếu ý xấu đã g·iết hắn.
A Ly lấy đuôi chọt Nguyễn Lạc xíu làm vẻ mặt hắn đỡ căng cứng cáu gắt. Nguyễn Lạc ngồi bẹp xuống: “Giờ đi tìm lũ b·ị b·ắt ấy hay gì hả?”
Kết quả thảo luận, Nguyễn Lạc và Lâm Phàm đi tìm kiếm mấy cái kén tạo bằng đám tơ máu xem thử liệu bất kỳ Võ Sư còn sống. May chút, ba tên Võ Sư đều còn sống mặc cho tình trạng không quá khỏe.
Tên nào tên nấy gầy chỉ giữ da bọc xương, thời gian ngắn ngủi đống tơ máu rút cạn máu, linh lực cầm bồi bổ Cửu Kiếm Độc Chu. Tiếc là, Cửu Kiếm Độc Chu hấp thụ không kịp đã bị Nguyễn Lạc đấm c·hết.
Bọn họ tiến gần trạng thái mất ý thức, không thể thấy rõ Nguyễn Lạc hay Lâm Phàm, cứ ú ớ cộng lên cơn co giật. Nguyễn Lạc, Lâm Phàm mau chóng kéo sạch đống tơ máu khỏi thân thể ba tên Võ Sư đó lẹ.
Lâm Phàm đút ba bọn họ Liệu Thương Đan do hắn tự luyện chế giúp giữ phần nào sức lực chờ ứng cứu. Đám Võ Đồ yếu đuối lo liệu ở kia, lúc mà con Cửu Kiếm Độc Chu toang thì bọn họ thừa thế công ngay.
Con Cửu Kiếm Độc Chu bị Nguyễn Lạc g·iết khiến liên kết điều khiển đám ma thú mất tác dụng. Đám ma thú Nhị Phẩm Nhất Phẩm chạy thoát tán loạn, không mỗi cùng nhau vây công lũ tu luyện giả.
Thương tích nặng thì có, chả tên Võ Đồ t·ử t·rận vì hỗ trợ nhau liên tục không bỏ tổ đội tùy ý trốn thoát. Nguyễn Lạc thậm chí bất ngờ: “Uầy. Đám Võ Đồ ứng phó lâu ác không c·hết trận một thằng. Ảo ma.”
Nguyễn Lạc đoán là Lâm Phàm chả cơ hội g·iết Cửu Kiếm Độc Chu dựa trên cái kịch bản chó má bấy giờ thấy, Lâm Phàm trốn nổi. Con kia với bầy ma thú cấp thấp bắt đầu tiệc t·hảm s·át Võ Đồ, g·iết gần hết.
Cửu Kiếm Độc Chu sắp g·iết sạch tu luyện giả khảo thí thì vài cao tầng Vấn Đạo Tông kịp vào cứu Lâm Phàm. Nguyễn Lạc đoán đó là thứ sẽ xảy ra nếu bản thân không bực bội vung một quyền g·iết c·hết nó kìa.
Giống Nguyễn Lạc thay đổi kịch bản thằng nhân vật Tiêu Kiệt, Nguyễn Lạc giờ đây đang đổi tiếp họ Lâm. Thở dài bất đắc dĩ, Nguyễn Lạc suy: “Chậc, cái Mê Hồn Hoa biến mình thành mạnh thế cơ á?”
Hắn đang chia hai trường hợp, một là thân thể gốc Diệp Lạc có bí ẩn, hai là từ khi sử dụng Mê Hồn Hoa gây mấy cái tác dụng phụ kiểu giờ.
Trải qua ít tháng sống hồi vừa xuyên vào thân thể Diệp Lạc, Nguyễn Lạc càng có nghi ngờ vế hai đúng, sử dụng Mê Hồn Hoa dịp ở trong chốn bí cảnh còn ép Nguyễn Lạc mang các khả năng kỳ quái.
Vụ hắn cảm nhận trúng Nhan Minh Tuyết nằm ngất ở đâu là ví dụ rõ ràng. Nguyễn Lạc xụ mặt, đau khổ che mặt thì thầm: “Mọe… Hóa ra. Xém thành thể loại nhân vật ngu ngu nhưng thực lực bá đạo.”
Chẳng biết miêu tả sao, Nguyễn Lạc chỉ nhớ sảng văn có thể loại nhân vật chính tự thân cho rằng yếu, mỗi điều trái ngược hoàn toàn! Ở thể loại đó, căn bản đặc biệt góc nhân vật phụ thán phục rồi não bổ.
Tóm gọn vẫn là loại sảng văn c·hết não, Nguyễn Lạc kém chút vô thức thành thằng nhân vật chính thể loại c·hết não ấy. Hắn dẹp tu luyện bị vấn đề khác, xài Mê Hồn Hoa phê pha lại gặp kiểu đáng giận đấy.
Nguyễn Lạc thều thào: “Nhị Phẩm thượng giai ma thú tương đương Võ Sư sáu bảy tám tầng gì… Tức là dư sức một quyền đấm c·hết tươi đám Võ Sư gần tầng cuối? Lần trước gặp linh lực Võ Vương thì cút.”
Ai sử dụng linh lực khống chế hắn thì hắn cút, Nguyễn Lạc không học tập thân pháp, võ kỹ, kiếm kỹ nào! Vụ sử dụng linh lực hắn chỉ cố tập trung truyền kích hoạt nhẫn trữ vật thôi, mấy mặt chung thì phế.
Nguyễn Lạc co tay siết tay, nhăn nhăn nhó nhó vì chả thích tác dụng phụ này tẹo gì: “Giống build character full sát thương vật lý… Về cái sát thương phép và kháng phép đều cút… Dễ hiểu hơn rồi.”
Về phần khắc phục điểm yếu, học võ kỹ hay quyền pháp xài tối đa cơ thể bá đạo này á? Nguyễn Lạc xin kiếu, thà c·hết không tu luyện. Hấp thụ Mê Hồn Hoa gặp tác dụng phụ hắn ghét, mỗi tội hắn vẫn kệ tạm.
Dùng Mê Hồn Hoa giải tỏa căng thẳng, bay bổng phiêu bồng chứ nó làm gì thân thể này hắn cóc quan tâm. Nguyễn Lạc lẩm nhẩm: “Ừm! Chắc là… Vật lý khỏe thôi… Không gia tăng tuổi thọ nhỉ? Đừng!”
Hắn không muốn sống mấy trăm mấy ngàn năm trong thế giới c·hết não t·ra t·ấn này. Nguyễn Lạc rợn cả gáy: “Tha tha… Làm gậy đỡ sợ!”