Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Vào Genshin Impact

Chương 57: Minh Ôn Trấn




Chương 57: Minh Ôn Trấn

Paimon: "Mà nè Sora, vấn đề là chúng ta đi đâu để tuyển người đây? Chúng ta đã đi tới từ Dốc Phi Vân đến Ngọc Kinh Đài rồi mà vẫn chưa kiếm được người nào"

Cô nàng vừa nói vừa gặm lấy một miếng xiên que mà cậu mua cho, tuy lúc đầu cậu không muốn mua đâu nhưng vì cái tính đua đòi và sẵn sàng làm nũng tại nơi công cộng của cô nàng loli bay bỏng này nên cậu đành móc ví ra mà mua cho.

Sora: "Công nhận kiếm người làm cho quán khó thật đó...chúng ta tới Minh Ôn Trấn đi Paimon!"

Paimon: "Minh Ôn Trấn?"

Sora gật đầu: "Ừm, Minh Ôn Trấn nằm ở phía bắc của Long Tích Tuyết Sơn, lúc trước nơi này từng là một thị xã nhỏ yên bình nhưng bây giờ...rất hoang tàn rồi"

Paimon một mặt khó hiểu: "Một nơi đã hoang tàn rồi thì chúng ta tới đó làm cái quái gì thế?"

Sora: "Nhưng biết đâu chúng ta có thể gặp người còn sống ở đó thì sao"

Lúc trước cậu từng điều khiển nhân vật tới cái trấn nhỏ đó, nhìn qua nhìn lại thì chỉ thấy có mỗi hồn ma của ông lão ra thì chẳng còn một ai khác ở đó nữa cả.

Nhưng đó là game còn bây giờ cậu đã vào đây thì biết đâu gặp một người khác ở đó thì sao? Tuy đây chỉ là một điều rất khó có thể xảy ra.

Sora: "Chúng ta xuất phát thôi Paimon"

Cậu lấy ra Cánh Cửa Thần Kì và cùng Paimon bước qua đó.

Vừa bước ra thì Paimon bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt khiến cô nàng phải lấy tay che lại vì quá chói đi.

Paimon: "Chói quá đi mất và...còn nóng nữa!"

Sora: "Ờ, mới có 2 giờ 20 nên nóng là đúng"

Paimon đột nhiên thấy cái gì đó nên cô giật mình hoảng sợ núp sau lưng cậu, cô chỉ thò cái tay của mình ra chỉ về hướng mà cô vừa nhìn.

Paimon lắp bắp: "Sora...hình...hình như Paimon thấy ma thì phải?"

Sora nhìn về phía mà cô nàng chỉ thì thấy có một linh hồn của một ông lão đang nhìn chăm chú vào những tờ thông báo trên cái bảng nhỏ.

Paimon: "Hay...hay là chúng ta về đi Sora...lỡ đâu hồn ma ông lão đó lao tới t·ấn c·ông chúng ta thì sao?"

Sora: "Yên tâm đi, ông ấy không t·ấn c·ông đâu"

Paimon: "Ơ? Sao cậu có thể chắc chắn như thế được chứ!"



Sora: "Đừng nói nhiều, chúng ta qua cái nhà rơm đó đi"

Cậu túm lấy cô nàng và bước đi tới chỗ cái nhà rơm gần đó, còn ở trên nóc nhà rơm thì có một Nham Thần Đồng lơ lửng.

Cậu không có bắt chuyện với ông vì cậu biết dù có nói chuyện thì ông ấy chỉ nói những điều mà cậu chẳng hiểu cái vèo véo veo gì cả.

Sora chỉ về phía Nham Thần Đồng: "Này Paimon, cô bay lên lấy cái đó đi, nó sẽ rất có ích cho chúng ta sau này"

Paimon: "Ừm, được thôi"

Cô bay lên và lấy được cái Nham Thần Đồng mà cậu chỉ rồi bay xuống đưa cho cậu.

Sora mỉm cười rồi bỏ vào kho hệ thống của mình: "Được rồi, chúng ta đi xung quanh xem thử có ai còn ở đây không đi"

Cứ thế cậu và Paimon đi xung quanh nhìn ngó mọi thứ ở cái trấn này, nhìn vào những căn nhà khác thì chỉ thấy vài cái quặng sắt được vứt len lỏi ở trên sàn với một vài thứ khác như củ cải, cà rót mà mà thôi.

Paimon: "Cái này...quá hoang tàn đi mất, ai đã làm ra những điều này vậy?"

Sora: "Thì có ai khác ngoài Hilichurl và...đám đạo kho lưu trữ bảo tàng kia"

Paimon: "Hilichurl thì Paimon biết nhưng bọn đám đạo kho lưu trữ bảo tàng mà cậu nói là ai vậy?"

Sora: "Cô cứ hiểu là bọn chúng như đám đạo tặc đi"

Paimon nghe thế thì gật đầu một cái toả ra là mình đã hiểu.

"Mấy người là ai vậy?"

Sora: "?"

Paimon: "?"

Tự nhiên có một giọng nói của con nít vang lên sau lưng của cậu khiến cậu và Paimon giật mình quay lại.

Trước mặt cậu là một cô bé khoảng tầm 10 tuổi, tóc nâu dài ngang lưng, mắt vàng với trang phục rách rưới và có nhiều chỗ có vết may vá đang chóng nạng chỉ vào cậu.

"Này! Tôi nói hai người là ai vậy? Trả lời mau!"



Paimon thì thầm vào tai cậu: "Đúng là có người ở đây thật nè..."

Sora thì thầm lại: "Ừm, không ngờ luôn đó..."

Cô bé: "Này! Tôi đang nói chuyện với hai người đó!!"

Paimon: "Nào nào, bình tĩnh nào em gái, bọn này không phải là người xấu đâu"

Sora: "—.—;..."

Sau khúc này quen quen...

Cô bé: "Những kẻ xấu thường hay nói vậy đó"

Paimon: "Hả?"

Sora: "Thôi Paimon, cô để tôi nói chuyện với cô bé cho"

Cứ để cô nàng loli bay bỏng này nói chuyện nữa thì c·hết dở mất!

Sora cúi xuống mỉm cười nhìn cô bé: "Chào em, anh là Sora còn người đang lơ lửng kia là thức ăn...à nhầm, là bạn đồng hành của anh tên Paimon"

"Bọn anh chỉ đang đi làm việc thì đã vô tình tới được đây, vì quá tò mò nên bọn anh khám phá chút"

Paimon: "..."

Cô bé cảm nhận được người con trai trước mặt cô không có ý đồ xấu nào nên cô cũng hạ cảnh giác của mình xuống và cũng thay đổi lại cách nói.

Cô bé: "Thì ra là vậy, em cứ tưởng bọn đạo kho lưu trữ bảo tàng tới chứ"

Paimon: "Vậy em là người sống ở đây sao?"

Cô bé lắc đầu: "Không phải ạ, em chỉ là một kẻ vô gia cư mà thôi, khi thấy những ngôi nhà ở đây không có ai nên em đã định cư lại"

Paimon: "Một mình em sống ở đây luôn á hả!? Bộ em không sợ cái hồn ma kia à!"

Cô bé nhìn về phía hồn ma ông lão và nói: "Đúng thật là lúc đầu tới đây thì hơi sợ nhưng dần dần thì cũng chẳng sợ nữa"

"Có lúc em đi tới bắt chuyện với ông ấy nhưng em chỉ nhận lại được những câu nói khiến em chẳng hiểu gì cả"

"Nhưng mà em chắc chắn rằng lúc còn sống, ông ấy là một người rất tốt"



Paimon: "Thì ra là vậy sao..."

Nhưng rồi, ở phía xa xa có tiếng của ai đó to tới nỗi vang tới chỗ này luôn.

"Chúng ta xuống đó lấy những thứ còn sót lại từ các nhà đó, hãy nhớ phải lấy hết không chừa cái nào! Nghe rõ chưa!!!"

"Vâng thưa đại ca!!!"

"Tốt! Đi nào!"

Cô bé nghe thấy cái giọng đó thì cô nhăn mày tức giận: "Lại là đám đó!!"

Paimon nhìn về phía cậu: "Sora, không lẽ bọn chúng..."

Sora gật đầu: "Ừm, là đám đạo kho lưu trữ bảo tàng, nghe tiếng thì chúng sắp tới đây rồi"

Paimon: "Vậy chúng ta phải làm gì đây?"

Sora chỉ cười khẽ đáp: "Còn làm gì nữa, chúng ta ra đó tiếp đãi bọn chúng đi, đi nào hai cô bé!"

Paimon tức giận dậm chân: "Paimon lớn rồi, không còn là cô bé như cậu nói đâu nha!"

Cả ba người đi ra đứng trước cổng Minh Ôn Trấn, ở phía xa xa thì cậu thấy có ba bóng dáng 1 lớn và hai nhỏ đang tiến tới chỗ này.

Cậu chắc rằng kẻ cao to kia chính là đại ca, còn hai kẻ nhỏ con kia chính là đệ.

Paimon lo sợ nói: "Nhìn bọn chúng trông bợm bơm sao á!"

Sora cười trêu chọc: "Cô sợ hả? Cô nhìn xem cô bé bên trái tôi xem, cô bé còn mạnh mẽ và gan dạ hơn cô nhiều đó"

Cậu vừa nói vừa chỉ chỉ về phía cô bé mới gặp mặt không lâu, phải nói là cô bé có tính cách phải khiến cậu rất ưng ý vô cùng.

Chừng nào xong vụ này thì tuyển cô bé này vào quán ngay lập tức không nói nhiều, Quán Ăn Teyvat cần một người làm việc mạnh mẽ như vậy!

Paimon: "Hey!!! Cậu đang khinh thường Paimon sao? Được, cậu hãy xem Paimon sử dụng 1001 tuyệt kỹ tất sát trứ danh của Paimon đi"

Sora ôm miệng nhịn cười khiến hai vai cậu run rẫy không ngừng: "Ừm ừm...tôi...tôi sẽ xem"

Cô bé: "Nè! Hai người còn giỡn được nữa hả? Bộ hai người không có tí sự lo lắng nào sao?"

Sora xoa đầu cô bé: "Lo lắng? Kẻ mà phải lo lắng là ba bọn chúng mới đúng"