Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Vào Genshin Impact

Chương 30: Kẻ không mời mà đến




Chương 30: Kẻ không mời mà đến

Giải quyết xong vụ tên trộm hệ xúc tu kia thì cậu, Lumina và Paimon trở về khách sạn của mình để nghỉ ngơi vì đã hơn nửa đêm rồi.

Trước khi về thì nhóm cậu đã được Jean kể lại những lời nói mà tên đó khai ra.

Hắn ta là một lính đánh thuê không tên được một kẻ cấp cao trong Fatui phái tới để quấy phá Mondstadt, còn về việc hắn ta có sức mạnh có ẩn chứa khí tức của Vực Sâu kia thì hắn ta chỉ nhớ là hắn bị một tên Pháp Sư Vực Sâu đánh và bắt ăn một thứ gì đó.

Nhưng nói gì thì nói, hắn ta là kẻ đáng bị phạt vì dám tới phá rối Mondstadt.

Sora thở dài một hơi: "Phù, vừa mệt mà vừa buồn ngủ nữa chứ...tắm xong thì quay Gacha cái rồi ngủ"

Cậu bế Yue từ vai mình đặt xuống giường, cậu vuốt ve cái đầu của con mèo ham ngủ này cái rồi phóng vào nhà vệ sinh.

...

Ở nơi nào đó cách Mondstadt khá xa.

Pháp Sư Vực Sâu: "Vậy là...thất bại rồi"

Có một tên Pháp Sư màu đỏ đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống Mondstadt trong đêm.

Mắt hắn ta cứ nhìn chăm chú lấy cái Mondstadt như muốn thôn phệ toàn bộ nơi này để dâng hiến cho chúa tể của mình.

Pháp Sư Vực Sâu: "Haha, thôi không sao, dù gì cái viên thuốc mà mình cho tên kia ăn chỉ là bản thư nghiệm thôi"

"Các ngươi cứ chờ đó, một ngày không xa viên thuốc đó của ta nhất định sẽ khiến các ngươi tràn đầy bất ngờ bọn Kỵ Sĩ Tây Phong và...Kỵ Sĩ Danh Dự"

Hắn ta nở một nụ cười đầy tà ác rồi biến mất vào màn đêm.

...

Sau 10 phút tắm rửa xong thì cậu bước ra phòng tắm của mình với chiếc áo thun trắng và quần đùi đen.

Sora nở nụ cười đầy thoả mãn, cảm giác như trên thiên đường khi cọ rửa hết mọi mệt nhọc của ngày hôm nay bám trên người mình.

Cậu ngồi lên giường rồi bắt đầu mở ra chức năng quay Gacha.

⟨⟨Hệ thống, mở chức năng Gacha và nạp vào cho tôi 2000ĐTT⟩⟩



«Vâng»

Một màn hình cực kì cực kì quen thuộc đối với những người chơi Genshin hiện lên trước mặt cậu.

Sora: "Không biết hôm nay sẽ ra gì đây ta, mong chờ quá"

Cậu chà xát hai bàn tay của mình vào nhau nhìn vào màn hình nói với giọng hớn hở chờ mong.

Cậu nhấn nút x10 vào trên màn hình, ngay lập tức có 10 ánh sáng rơi xuống có 7 cái xanh, 1 cái vàng, 1 cái màu tím và 1 cái ánh sáng mang màu đen kịt.

Màu...đen...là cái quái quỷ gì thế?

Cậu đặt tay lên cằm nhìn vào cái ánh sáng đó với ánh mắt khó hiểu, không lẽ là vật phẩm mới!?.

«Chúc mừng chủ nhân nhận được: Kiếm Lê Minh 3* Cung Lông Vịt 3*Tốc Biến phù(1) 2* Boom t·ê l·iệt(1) 3* Cánh cửa thần kì 4* Kỹ năng nấu nướng của Souma 5* Mảnh Thiên Mệnh(Không xác định)...»

Cậu trợn hai đôi mắt mình thật to, cậu dụi đi dụi lại con mắt của mình để xem thử chính mình có phải bị ảo giác không.

Xác nhận nó không phải là ảo giác thì cậu không khỏi vui mừng.

Chính cái mảnh Thiên Mệnh này đã giúp cậu trở nên mạnh như hiện tại nhưng nó vô cùng khó kiếm, hên xui thì có vài nhiệm vụ của hệ thống sẽ có nhưng chắc nhiệm vụ sẽ chẳng dễ dàng gì.

Còn về Cánh cửa thần kì và kĩ năng nấu nướng kia thì cũng cần thiết đấy.

Sora: "Vậy là cái màu đen là vật không xác định, màu bảy màu thì vật không thể phá vỡ..."

Cậu liếc sang những vật phẩm còn lại thì chỉ là rác và rác, cái kho đồ của cậu bây giờ chẳng khác nào là một bãi rác cả nên cậu quyết định dọn sạch luôn.

⟨⟨Hệ thống cô có chức năng Phân Tách không?⟩⟩

«Có»

⟨⟨Vậy Phân Tách những vật từ 1* đến 3* khác đi à mà đừng có Phân Tách mấy cái món đò phụ trợ như kẹo chữa trị và tốc biến phù nha⟩⟩

Ngay lập tức kho đồ hệ thống của cậu sạch sẽ một cách nhanh gọn lẹ và chỉ chừa lại những vật phẩm mà cậu nói.

Cậu gật đầu vô cùng hài lòng trước cái tốc độ sử lý của cô nàng hệ thống này.



«Tôi mà trời»

Dường như hiểu được cậu đang khen mình, cô nàng hệ thống nói với giọng tràn đầy đắc ý.

Sora: "Ừ ừ, cô là nhất...à mà mấy món đồ Phân Tách sẽ đi đâu nhỉ?"

«Nó sẽ đưa lại mora cho ngài ạ, món 1* là 1 mora, 2* là 10 mora, 3* là 100 mora cứ thế mà suy...bây giờ ngài đã nhận 1550 mora từ việc phân tách ạ»

Nghe hệ thống giải thích thì cậu cũng ngầm hiểu được.

Mình quyết định rồi, nhất định khi tới Liyue thì phải mở một quán ăn để kiếm tiền mới được.

Cậu thầm quyết tâm rồi cũng nằm xuống bên cạnh Yue chìm vào giấc mộng đẹp.

...

Nhà lao của Kỵ Sĩ Tây Phong.

Có một kẻ đang ngồi dưới đất trong phòng lao hắn ta nhìn bốn phía rồi nhìn vào đôi tay bị gồng của mình thì không khỏi cắn răng.

Hắn ta không ai khác chính là kẻ sử dụng xúc tu bị nhóm Sora và Kỵ Sĩ bắt vào tối hôm nay.

"Các ngươi chờ đó cho ta đám Kỵ Sĩ Danh Dự và Kỵ Sĩ Tây Phong"

Hắn ta dùng ánh mắt đầy hung ác nhìn ra những song sắt của phòng lao mà thầm tự nhủ.

Đột nhiên có một luồng ánh sáng xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn phải chú ý.

Kẻ xuất hiện chính là một tên Pháp Sư Vực Sâu màu đỏ.

Tên trộm kia thì vui mừng vì hắn nghĩ hắn ta sẽ cứu mình ra khỏi đây nhưng hắn đã sai rồi.

Tên Pháp Sư nhìn chằm chằm vào tên trộm với ánh mắt lạnh tanh rồi bắt đầu mở miệng: "Kẻ thất bại thì phải...bị diệt trừ"

Tên trộm giật mình hoảng sợ: "Ngài...ngài không phải tới cứu tôi sao?"

Pháp Sư Vực Sâu nở nụ cười khinh bỉ: "Ha, cứu ngươi? Kẻ nào vừa b·ị b·ắt thì đã khai ra ta làm vậy nhỉ?



Tên trộm vẫn chưa tin những gì mà mình về nghe được: "Ngài...ngài đùa thôi đúng không?"

Pháp Sư Vực Sâu: "Không không, ngươi đang nghĩ hơi xa rồi đó, ta chưa bao giờ nói đùa bao giờ cả"

"Kẻ thất bại như ngươi phải nhận lấy c·ái c·hết, mắc công để ngươi sống thì lại gây phiền phức cho ngài ấy nữa, ta nhất định sẽ dâng hiến cái Mondstadt...à không là cả đại lục này cho ngài ấy mới đúng nên..."

Nói rồi, tên Pháp Sư Vực Sâu chỉa cái quyền trượng của mình về phía tên trộm.

Quyền trượng phát ra một luồng khói màu tím đen bao bọc lấy tên đó.

Tên trộm hắn ta vùng vẫy như con cá c·hết đ·uối nhưng hắn ta có vùng vẫy như nào thì làn khói vẫn lan dần dần lên người hắn.

Tên trộm: "Xin ngài...tha cho tôi đi...tôi xin ngài đó"

Hắn ta hét lên với đôi mắt chứa đầy nước mắt sợ hãi đang chảy xuống hõm má hắn.

Tên Pháp Sư Vực Sâu chỉ nỏ nụ cười mà không nói gì, cứ thế làn khói màu tím đen đó đã nuốt chửng lấy tên trộm.

...

Mondstadt, 6h30 sáng.

Tại phòng Sora.

Ánh sáng từ mặt trời chiếu qua khe cửa xổ vào thẳng mặt đang còn ngủ ngon lành của cậu.

Cậu lim dim mở lấy đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, cậu với lấy điện thoại bên cạnh mình để xem thì đã 6h30 sáng rồi.

Sora: "Buồn ngủ quá đi mất..."

Nói thì nói thế nhưng cậu vẫn đứng dậy rời giường mà vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt và thay một bộ quần áo mới.

Quần áo này là tối hôm qua chủ khách sạn đã móc vào tủ đồ ở phòng cậu vì ông thấy cậu có mặc mỗi đồ này nên ông ấy đã lấy bộ đồ cũ thời mình còn trẻ đưa cho.

Áo thì là màu đen cao có cổ áo cao tới cổ giúp giữ ấm, quần và giày thì là hai thứ như những bộ phim thám hiểm vậy.

Cậu bước ra khỏi phòng vệ sinh mà tới đánh thức lấy Yue đang còn say giấc.

Sora lay nhẹ người Yue: "Yue, dậy nào em"

Yue: "Vâng"

Cậu bế Yue lên, dùng khăn ướt lau mặt cho cô rồi cùng cô bước ra khỏi phòng