Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Vào Genshin Impact

Chương 271: Thịt ngon nhất là thịt bồ câu




Chương 271: Thịt ngon nhất là thịt bồ câu

Sáng hôm sau.

Trong Ấm Trần Ca.

Sora: "Lumine, mau dậy đi em ơi!"

Sora không ngừng lay động Lumine nhằm đánh thức cô nàng dậy, nhưng mặc cho cậu có lắc như nào thì Lumine vẫn nằm ngủ trông rất ngon lành.

Lumine: "5 phút nữa thôi..."

Nói xong, Lumine lại gáy khò khò.

Sora: "5 phút cái quỷ gì mà tới tận 8 giờ thế hả??"

Sora chẳng thể hiểu nổi, nhớ lại cảnh hôm qua đúng là một cơn đau đớn đối với cậu mà.

Vui thì đúng là vui thật, nhưng bằng một cách kì lạ nào đó Lumine lỡ uống nhầm rượu của Ningguang mang đến, còn bản thân Sora vì mãi mê nói chuyện với Zhongli, Baizhu và mọi người trong bữa tiệc sinh nhật nên không hề hay biết gì.

Để rồi khi phát hiện thì đã quá muộn rồi, Lumine đã say bí tỉ không biết trời đất gì. Thậm chí, cô nàng còn kéo Sora lại và rủ cậu uống chung nữa chứ.

Nhưng đời nào Sora lại uống rượu nên đã tự chối, nhưng đó là sai lầm của của cậu. Trước lời từ chối đó đã làm cho Lumine tức giận đùng đùng kèm theo câu nói là [Anh không thương em].

Rồi sau đó Lumine đã đè Sora xuống sàn và dí cái ly rượu sát vào miệng cậu, cho dù cậu có vùng vẫy như nào thì cô nàng vẫn cứ dí.

Paimon, Yue và Snow hợp sức để kéo Lumine ra khỏi người Sora nhưng chỉ dựa vào sức lực của ba con mắm loli sao có thể kéo nữ sĩ Lumine ra được chứ.

May là Xianyun đã ra tay giúp đỡ bằng cách sử dụng tiên pháp đưa Lumine chìm vào giấc ngủ nên Sora đã bình an vô sự.

Ôi trời ơi...cậu xin thề, nhất định cậu sẽ không cho Lumine động vào rượu bia nữa đâu, cô ấy say lên quả là đáng sợ mà!

Két...!

Cửa phòng mở ra, Paimon từ từ bay vào, nhìn thấy Lumine còn ngủ thì hỏi: "Ủa, Lumine vẫn còn ngủ nữa à?"

Sora khóc không ra nước mắt nói: "Tôi chịu rồi, tôi đã cố hết sức...!"

Paimon thở dài một hơi: "Lumine đúng thiệt là bất cẩn mà, sao lại có thể nhầm lẫn ly nước với ly rượu được cơ chứ..."

"Mà Paimon phải công nhận Lumine say lên đúng là khỏe kinh khủng kh·iếp!"

Sora: "Lumine ngủ như này thì chắc khoảng tầm giữa trưa thì mới dậy. Thôi thì...để cho cô ấy ngủ đi, mai trở lại Sumeru cũng không muộn"



Paimon: "Đành phải vậy rồi..."

Sora: "Mà Yue và Snow đâu, không lẽ là đang ở quán?"

Paimon: "Ừm, Yue và Snow đã tới quán ăn để phụ giúp XueZhu và sẵn tiện để cho Snow trải nghiệm công việc ở đó luôn"

Sora: "Ra là thế. Hiện tại tôi rất rảnh rỗi nên cô cùng tôi tới Mondstadt dạo chơi tí không?"

Paimon hai mắt sáng rực, gật đầu lia lịa: "Đi, đi chứ!"

Sora: "Vậy đi thôi"

...

Tại Thành Mondstadt, trên cây cầu đá.

Timmie: "(Là...là hai tên đó!)"

Đang cho bồ câu ăn nhưng khi thấy bóng dáng của Sora và Paimon đang đi tới thì Timmie phải đình chỉ lại hành động cho bồ câu ăn.

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của Sora và Paimon là làm cho Timmie nhớ tới cảnh tượng ám ảnh lúc trước mà hai kẻ đó gây ra với mình.

Càng nghĩ Timmie lại càng tức giận trong lòng, vì hai tên đó mà Timmie phải sống trong tội lỗi suốt 3 ngày kẻ từ khi hắn lỡ ăn một miếng đùi thơm ngon béo bở.

Đáng hận thật...!

Timmie: "(Mà...công nhận cái đùi đó ngon thật. Chờ đã, mình đang nghĩ cái quái gì thế vậy trời!)"

Hai tên kia đang tiến lại gần rồi, phải mau chóng phục thù thôi!

Timmie không một chút do dự mà chạy tới đứng giữa cầu chặn đường đi.

Sora và Paimon dừng lại, ánh mắt tràn đầy khó hiểu nhìn cậu bé ở trước mặt.

Timmie chỉ tay thẳng vào mặt Sora và Paimon, tức giận nói: "Cuối cùng tôi cũng tìm được hai người rồi!"

Sora: "?"

Paimon: "?"

Timmie: "Hừ...có biết tôi tìm hai người lâu như nào không hả? Đừng nghĩ tôi quên chuyện lúc trước mà hai người gây ra cho tôi nhé, tôi nhớ dai lắm đó!"



Paimon nhìn sang Sora, hỏi: "Sora nè...đứa nhóc này là ai vậy, chúng ta có gây thù hằn gì với cậu bé này sao?"

Timmie: "?"

Sora đáp: "Cô quên rồi sao? Vậy để tôi nói lại cho cô nhớ..."

Sora ghé sát vào tai Paimon để kể lại mọi chuyện, một lát sau Paimon ồ lên một tiếng: "Thì ra là chuyện đó, Paimon nhớ rồi"

Timmie: "Hừ, nhớ rồi là tốt. Giờ thì mấy người phải mau đền bù cho tôi đi, không là tôi méc mẹ đó!"

Sora: "Đền bù sao? Hay là như này đi, anh sẽ nướng cho em một con bồ câu để ăn xem như là anh đền bù cho em nhé"

Timmie: "Vậy thì tuyệt—...à mà khoan, tại sao phải là bô câu cơ chứ!!?"

Sora cười cười, nói: "Vậy là em không biết rồi, trên thế giới này có rất nhiều loại thịt vô cùng ngon và có ích cho sức khoẻ con người"

"Nhưng loại thịt ngon nhất chính là thịt của chim bồ câu. Lúc trước em cũng thấy rồi đó, mùi vị thơm ngon không thể rời mắt, cắn một miếng thôi là đủ để chúng ta chìm vào ảo mộng đẹp đẽ!"

Paimon vỗ tay ào ào, tán đồng nói: "Đúng vậy đúng vậy, không hổ danh là vua đầu bếp Teyvat có khác, lời nào lời nấy nói ra đều vô cùng thuyết phục!"

Timmie liều mạng lắc đầu: "Không được, chim bồ câu là những người bạn tốt nhất của tôi nên không thể được!"

Paimon đưa ngón tay lên chỉ về đám bồ câu ở phía trước, nói: "Sora Sora, bên kia có rất nhiều chim bồ câu kìa. Bắt mang về nướng ăn đi, Paimon cũng lâu rồi chưa ăn đùi chim bồ câu"

Timmie: "???"

Sora: "Ý kiến hay đó!"

Timmie thất thanh nói: "Mấy người không nghe tôi nói gì à! Nếu hai người muốn bắt thì trước tiên phải bước qua xác tôi đã!!"

Thấy Timmie bé bỏng đã căng, Sora gãi má cười cười: "Bình tĩnh bình tĩnh, anh chỉ đùa thôi. Thôi thì, em nhận lấy cái này đi"

Cậu lấy ra một túi Mora đặt vào trong lòng bàn tay của Timmie.

Timmie: "Đây...đây là...?"

Sora: "Trong túi đó tầm khoảng 8 triệu Mora, em cứ coi như đó là phí chi trả cho những con chim bồ câu mà bọn anh đã bắt đi"

Timmie trợn tròn mắt, nhìn cái túi đang ở trên tay mình: "Cái...cái này...cũng quá nhiều rồi đi!"

Paimon tức giận dậm chân: "Nói nhiều quá đó nhóc con, nếu nhiều quá thì trả túi tiền lại đây!"



Timmie vội giấu túi tiền sau lưng, lùi ra sau vài bước: "Nếu anh Sora đã nói thế, thì tôi đành bỏ qua thù hằn vậy"

Nói xong, Timmie cầm chặt túi Mora quay người chạy thẳng vào trong thành.

Paimon chống nạnh, hầm hực nói: "Đúng là...tiền mà cũng chê nhiều ít, chưa bị c·hết đói chưa sợ mà!"

Sora cười trừ: "Được rồi, chúng ta mau vào thành thôi"

Paimon gật đầu rồi cùng Sora đi qua cây cầu đá và bước vào trong thành.

Những làn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương của bồ công anh lướt qua hai người họ. Sora và Paimon tới trước cửa quán rượu của lão gia Diluc và mở cửa đi vào.

Trong quán vẫn vậy, không hề thay đổi chút nào.

Diluc vừa lau ly, vừa nói: "Sora và Paimon đó sao? Mừng hai người ghé vào quán"

Venti nhấp một ngụm ly rượu bồ công anh, vui vẻ chào đón: "Chào hai người nha, lâu rồi không gặp!"

Sora với Paimon đi tới quầy và ngồi cạnh Venti.

Diluc: "Hai người uống gì, tôi làm"

Sora: "Cho tôi một ly Sunset Berry Tea đi"

Paimon: "Còn Paimon là Minty Fruit Tea!"

Diluc khẽ gật đầu rồi bắt tay vào công việc pha chế.

Venti: "Mà Lumine đâu sao tôi không thấy vậy, thường thường tôi thấy ba người dính nhau lắm mà"

Sora: "Lumine ngủ chưa dậy nên tôi và Paimon về Mondstadt chơi, bộ cậu không hoan nghênh sao?'

Venti cười hai tiếng đáp: "Không có không có, rất hoan nghênh thì đúng hơn!"

Sora nhìn ly rượu bồ công anh đang đặt trước mặt Venti, hỏi: "Cậu uống nợ à?"

Venti: "Cái gì mà uống nợ chứ, tôi trong mắt cậu là người như vậy sao Sora?"

Sora: "Ừ, đúng vậy đó. Có lần nào mà cậu trả tiền đâu, chưa kể tiền mà tôi cho cậu mượn cậu vẫn chưa có trả lại đâu đó"

Venti cười ngượng nói: "Nào nào, cậu không thể cho tôi luôn sao? Dù gì cậu cũng là Phong Thần mà"

Sora: "..."

Paimon che miệng nhịn cười: "(Sora...Phong Thần...)"