Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Vào Genshin Impact

Chương 243: Sora: Không lẽ mình lạc đường rồi?




Chương 243: Sora: Không lẽ mình lạc đường rồi?

Vực Đá Sâu, tại Di Tích Vô Danh.

Càng tiến sâu vào trong, bầu không khí cứ lượn lờ trong khu mỏ mỗi lúc một kì dị.

Lumine và Paimon đã đi suốt 1 tiếng rưỡi tiếng đồng hồ để tới được chỗ cần điều tra dưới sự chỉ dẫn của tờ giấy.

Paimon: "Đó là...một toà thành?"

Đứng ở một mũi đá cách đó không xa, trước mắt hai người bây giờ là một toà kiến trúc to lớn.

Mặc dù ánh sáng nơi này không được nhiều cho lắm, nhưng hai người họ vẫn thấy bóng dáng mờ mờ của cái thứ ở phía trước.

Nhưng cái kì lạ là, cái toà thành này lại đảo ngược ở trên không.

Paimon: "Cái toà thành...còn đảo ngược trên không nữa chứ...!"

"Nhìn là biết...chóng mặt cỡ nào rồi"

Lumine: "Ôi trời ơi...hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của tôi rồi..."

Paimon hiếu kì hỏi: "Mà nè Lumine...nhìn toà thành này, cô có thấy có gì đó quen thuộc mà lúc trước chúng ta từng thấy không?"

Lumine đáp: "Giống với Tượng Thần Ô Uế..."

Paimon: "Đúng đúng! Cảnh tượng đó rất kinh dị, lại còn đảo ngược nữa...thực sự có chút sợ hãi rồi"

"Như vậy không lẽ bên dưới Vực Đá Sâu đúng là có liên quan đến Giáo Đoàn Vực Sâu sao...?"

Lumine: "Có lẽ vậy...nếu muốn biết thì chúng ta cần phải tìm cách tới điều tra mà thôi"

Paimon: "Ừm..."

Trong lúc định đi, thì đột nhiên có một tiếng động kì lạ phát ra từ phía sau hai người.

Điều này làm cho Lumine giật mình quay người lại, lấy ra Thanh Thiên Không Kiêu Ngạo và thủ thế: "Ai đó...!"

Paimon: "Hình như...đó là một cánh cổng không gian?"

Trước mặt hai người là một cánh cổng không gian. Mặc dù Lumine rất tò mò về sự xuất hiện của nó nhưng tốt nhất vẫn là nên cảnh giác thì hơn.

???: "Không ngờ là gặp hai người ở đây đó..."

Một giọng nói quen thuộc truyền ra và từ trong cổng không gian đó bước ra là một chàng thiếu niên.

Lumine bất ngờ thốt ra: "Dain...Dainsleif?"

Paimon: "Không ngờ...có thể gặp anh ở nơi kì dị này luôn..."

Dainsleif thở dài nói: "Tôi cũng không ngờ luôn đó..."

Paimon: "Lâu rồi không gặp, mà...sao anh lại tới Vực Đá Sâu thế?"

Lumine thu hồi v·ũ k·hí của mình lại và cùng Paimon tiến lại gần Dainsleif.

Dainsleif có chút ngạc nhiên, nhìn ngó xung quanh: "Vực Đá Sâu...nơi này là Vực Đá Sâu sao? Một nơi mà tới tôi cũng chưa đặt chân đến..."

"Thì ra là vậy..."

Lumine và Paimon nghe thế thì liếc mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt lắc đầu ngán ngẩm trước lời này của tên Dainsleif.



Dainsleif thấy thiếu ai đó trong nhóm hai cô nàng, liền hỏi: "Sora đâu, sao tôi không thấy cậu ấy?"

Lumine: "Anh ấy có việc riêng rồi..."

"Với lại, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh đó"

Dainsleif: "Lần gặp mặt và chia tay đó có chút vội vàng, tôi hiểu tâm trạng của hai người..."

"Với cả cuộc hội ngộ này nữa, vận mệnh đúng là đã nợ cô một câu trả lời"

Lumine: "..."

"Vậy...anh có thể giải thích cho tôi nghe tại sao anh lại ở đây được không?"

Dainsleif từ tốn nói: "Dễ đoán mà. Trước đó tôi đã dò được động tĩnh của một tên Sứ Đồ Vực Sâu nên đã bắt đầu truy tìm"

"Nhưng đáng tiếc...tên đó khi bị tôi dồn vào đường cùng thì đã giở thủ đoạn cũ..."

"Tôi đã vội đuổi theo hắn qua cổng dịch chuyển, đúng là không ngoài dự đoán...tôi đã bị lạc"

Lumine: "Nếu nói như thế...hồi trước anh chạy qua cổng dịch chuyển là..."

Dainsleif khẽ gật đầu một cái: "Đúng vậy, cộng thêm những trải nghiệm gần đây thì tôi có thể đoán rằng..."

"Năng lực dịch chuyển mà Sứ Đồ Vực Sâu nắm giữ, có vẻ không chỉ là hai điểm liên kết, mà là cả một cấu trúc mạng lưới"

"Phía bên kia của cổng dịch chuyển có thể là một trong những điểm đến do chúng quyết định trong toàn bộ mạng lưới đó..."

Paimon vuốt cằm nói: "Sao nghe...cứ thấy giống giống Cánh Cửa Thần Kì của Sora thế nhỉ?"

Lumine lắc đầu phủ nhận: "Không, khác hoàn toàn đó. Cổng dịch chuyển cho phép người sử dụng đến những nơi mình muốn..."

"Nhưng cái cánh cửa của Sora lại chỉ cho phép đi tới một chỗ nhất định mà thôi..."

Lúc dùng bữa sáng trong Ấm Trần Ca, thì cô có hỏi Sora về việc này và được anh ấy giải thích cặn kẽ cho.

Cánh Cửa Thần Kì đúng là nó cho phép người dùng muốn đi tới nào cũng được, nhưng cũng có vài nơi là không thể.

Ví dụ như là Thiên Thủ Các, Phế Tích Phong Long và động phủ của các tiên nhân sinh sống,...

Paimon nghe Lumine nói thế, nghiêng đầu khó hiểu: "Ủa...sao Sora giải thích mà Paimon không biết gì hết thế?"

Lumine: "Vì lúc đó cô chỉ chăm chăm vào thức ăn của mình thì nghe được quái gì..."

Paimon gãi má, lúng túng không thôi: "À...ừm...haha..."

Dainsleif: "Nói chung, lần trước tôi đuổi theo người anh trai của cô vào trong cổng dịch chuyển thì...cho đến khi tôi ý thức được xung quanh..."

"Tôi phát hiện bản thân chỉ còn lại một mình trong sào huyệt của Phong Ma Long"

Paimon: "Nói mới nhớ...vậy còn con mắt của máy cày đầu tiên thì sao?"

Dainsleif: "Tôi đã cất giữ rồi, trước khi làm rõ chân tướng kế hoạch của Máy Dệt Vận Mệnh thì không cần lo nó lọt vào trong tay của Vực Sâu đâu"

Lumine: "Vậy còn...Kiếm Sĩ Hoàng Hôn mà lúc trước anh trai tôi gọi anh là sao?"

Dainsleif khẽ cười nói: "Không ngờ cô còn nhớ cái vụ đó..."

"Không phải là tôi cố ý muốn giấu, nhưng danh hiệu này từng là vinh quang của Khaenri'ah, nhưng mà giờ đây..."



"Chỉ còn lại là lời nguyền châm biếm mà thôi..."

"Thân là đội trưởng đội cận vệ hoàng gia từng chứng kiến quốc gia của mình bị hủy diệt thì tôi nghĩ tôi có lý do để không nhắc đến danh hiệu này nữa"

Paimon: "Hừm...xem ra điều mà anh trai của cô nói là đúng rồi Lumine"

Lumine ánh mắt trầm ngâm một hồi, lại nói: "Vậy...anh và anh trai tôi rốt cuộc có mối quan hệ gì?"

Dainsleif: "Chúng tôi từng là bạn đồng hành..."

"Đó là một chuyến hành trình đau khổ để đi tìm kiếm vận mệnh, chỉ là...chúng tôi chưa thể cùng nhau đi đến Điểm Cuối"

Lumine: "(Điểm Cuối...của chuyến hành trình...)"

Dainsleif: "Trước khi cô tiếp tục lên đường, tôi có một chuyện cần nhắc nhở..."

"Giả sử Mạng Lưới Dịch Chuyển mà tôi đoán là đúng, ban nãy tôi trùng hợp dịch chuyển đến đây...chứng tỏ nơi này có giá trị để bọn chúng thiết lập điểm dịch chuyển"

Paimon: "Ý anh là...Giáo Đoàn Vực Sâu đang âm mưu gì đó ở đây sao? Đúng như dự liệu của tụi này"

Dainsleif: "Ồ...nếu vậy thì, ngay lúc này đây chúng ta đang bị Vực Sâu theo dõi"

Paimon hốt hoảng nói: "Đừng...đừng có nói vậy chứ! Paimon nổi hết cả da gà rồi đó..."

Lumine: "...Nếu thế thì chúng ta cùng đồng hành đi"

Dainsleif: "Ý định sáng suốt đó...có ánh đèn ở bức tường đá đằng kia, chúng ta qua đó xem thử đi"

Lumine và Paimon gật đầu rồi cùng Dainsleif tiến về phía đó.

Một lúc di chuyển, trước mặt bọn họ là trại của Hilichurl nhưng nó không hề có con nào cả.

Chỉ còn lưu lại vết tích mà thôi.

Paimon chống nạnh nói: "Cá chắc nơi này từng có Hilichurl, không biết có phải là bọn mà Yuehui ủy thác hay không..."

Dainsleif: "Hửm...ủy thác? Nhắc mới nhớ, hai người còn chưa nói cho tôi biết tại sao hai người lại ở đây đó"

"Thường thì nhà lữ hành đâu có lý do gì để đến tận đây đâu nhỉ?"

Paimon nhanh chóng giải thích: "Vì tụi này nhận được ủy thác từ Hiệp Hội Mạo Hiểm để đến đây điều tra các hành vi kì lạ của Hilichurl trong Vực Đá Sâu"

"Đi bộ lâu lắm mới tới được chỗ này đó..."

Paimon ước gì có Sora đồng hành cùng, nếu mà có Sora thì chỉ cần kêu cậu ấy dùng đường hàng không chở đi thì nhanh biết mấy...

Mà tiếc là...tên đó có công việc rồi...

Một bên thấy khuôn mặt yểu xìu đó của Paimon, làm cho Lumine tưởng lầm là cô nàng loli này nhớ Sora nên nhẹ nhàng xoa đầu Paimon.

Lumine mỉm cười nói: "Không ngờ, Paimon nhà tôi lại nhớ tới Sora đó"

Paimon một mặt mộng bức, ý cô là sao?

Dainsleif: "Vậy là...hai người muốn biết đáp án việc này sao?"

Lumine bất ngờ nói: "Anh biết sao?"

Dainsleif thản nhiên đáp: "Chỉ là tình cờ biết mà thôi"



Lumine: "Việc này có liên quan gì tới toà thành đảo ngược kia không?"

Dainsleif: "Hai người không cảm nhận được cũng là có nguyên do, sự kì dị của nơi này vốn là ở..."

"Khả năng làm suy yếu Lời Nguyền"

Paimon: "Lời nguyền? À...hình như trước đây Paimon có nghe Dainsleif do là người dân của Khaenri'ah nên mang lời nguyền bất tử gì đó đúng không?"

Dainsleif: "Mấy trăm năm nay, nỗi đau của sự bất tử cứ bám lấy tôi không buông. Nhưng khi đến đây...cơ thể tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn đi đôi chút"

"Vào thời khắc này, cơ thể của tôi cũng đang toả ra một ý nguyện mãnh liệt"

"Đó...chính là ở lại đây"

Paimon vuốt cằm, khó hiểu: "Suy yếu lời nguyền...tại sao lại có tác dụng thần kì như vậy chứ...?"

Dainsleif: "Đó cũng là điều tôi muốn điều tra rõ, nhưng theo tôi biết...Giáo Đoàn Vực Sâu chưa từng có được kỹ thuật tương tự như thế"

Lumine ngờ ngợ ra điều gì đó: "Cũng...cũng có nghĩa là..."

Dainsleif: "Ừm, cô có biết tại sao bọn Hilichurl phải luôn đeo mặt nạ không?"

Lumine: "Tôi...tôi không rõ lắm..."

Dainsleif: "Bởi vì bọn chúng đang né tránh gương mặt hiện tại của bản thân, sợ những hình ảnh phản chiếu dưới nước..."

Nghe thế, Lumine và Paimon bất giác nhìn qua một thâu nước bên cạnh.

Dainsleif: "Dẫu sao thì so với ký ức trước đây của chúng, chúng đã quá xấu xí và...quá tuyệt vọng rồi"

Lumine: "Quả nhiên...quả nhiên Hilichurl là..."

Dainsleif: "Lời nguyền bất tử thật ra...cũng không hẳn là bất tử thật sự"

Paimon: "Không lẽ...còn có cơ hội xoay chuyển sao?"

Dainsleif khẽ thở dài: "Không...chỉ là dưới sự tác động của Sự Bào Mòn, linh hồn và thể xác đã bị hủy hoại gần hết giống như một dạng c·hết đi vậy..."

"Khi Hilichurl cảm nhận được thời gian của mình sắp cạn, có vẻ như bản năng của chúng sẽ đi tìm một nơi u ám và yên tĩnh để làm điểm kết thúc cho nỗi đau mấy trăm năm"

"Và nơi có thể làm suy yếu lời nguyền, đối với chúng mà nói chính là l·inh c·ữu hoàn hảo nhất"

Paimon: "Không...không ngờ...lại như vậy..."

Dainsleif: "Nói đến đây thôi...hiện tại, chúng ta đã có kẻ địch rồi"

Nghe nói thế, Lumine và Paimon quay người lại thì thấy đó là hai kẻ mà hai người họ chưa từng thấy qua.

Paimon: "Đó...đó là thứ gì thế?"

Dainsleif: "Đó là Kỵ Sĩ Hắc Xà... Lumine, lên cùng tôi nào!"

Lumine triệu hồi ra Thanh Thiên Không Kiêu Ngạo: "Được!"

...

Ở bên phía nào đó.

Sora: "Sao...sao mà tối hơn ở trong game luôn thế trời...!"

"Vả lại...mình đang đi hướng nào thế ta? Không lẽ mình lạc đường mẹ nó rồi..."

Cầm trên tay Minh Tinh Thạch, cậu không ngừng soi sáng đường đi. Nhưng cái cảm giác tối đen như này không khỏi làm cho cậu hơi rợn tóc gáy.

Sora thất thanh nói: "Lumine, Paimon! Hai người ở đâu thế!!!"