Chương 224: Shenhe thời thơ ấu
Thiên Hoành Sơn, một thôn nhỏ dưới chân núi.
Đã 2 phút trôi qua kể từ khi Sora được đưa vào thế giới nội tâm của Shenhe thì đã đi lòng vòng trong cái thôn này.
Với lại trước khi bước vào thôn, cậu đã đổi một Vision Phong giả từ thương thành của hệ thống và đeo bên hông nhằm mục đích để cải trang bản thân là một nhà lữ hành.
Khói bếp không ngừng bay ra từ các ngôi nhà tranh. Thấy người bạch y lạ mặt đi vào thôn, những người dân đang cặm cụi làm việc không khỏi bị cậu thu hút lấy.
Sora: "(Hừm...nhà Shenhe lúc nhỏ ở đâu nhỉ?)"
Lúc này, có một người đàn ông trung niên bước tới chỗ cậu, chắp hai tay hỏi: "Tiên sinh, không biết ngài tới thôn chúng tôi có việc gì không ạ?"
Sora: "À...tôi là một Nhà Lữ Hành từ phương xa tới"
"Vì đi đường suốt cả ngày trời rồi nên muốn kiếm nơi nào đó nghỉ ngơi vài ngày một chút thì tình cơ đi ngang qua đây, thế là ghé vào luôn"
Người đàn ông trung niên nghi hoặc nhìn Sora từ trên xuống dưới.
Nhà Lữ Hành? Vậy...sao hắn thấy người ở trước mặt hắn không có mang theo túi đựng đồ chứ?
Thấy được ánh mắt nghi hoặc của người đàn ông, Sora vừa giải thích vừa lấy ra một cây cần câu từ kho hệ thống ra: "Tôi có một không gian lưu trữ nên không cần thiết cái túi đựng đồ lắm..."
Chứng kiến Sora lấy ra một cây cần câu từ trong không khí và cái Vision Phong đeo bên hông cậu, người đàn ông đã bỏ đi sự nghi hoặc của bản thân.
Mingjun: "Thì ra là vậy, tôi đã thất lễ rồi. Tôi xin phép giới thiệu bản thân, tôi là Mingjun một thôn dân ở đây"
Sora: "(Người đàn ông này là Mingjun sao? Trẻ hơn bên ngoài nhiều...)"
Mingjun: "Nếu tiên sinh muốn dừng chân nghỉ ngơi tạm ở chỗ này thì hơi khó rồi..."
"Không còn ngôi nhà nào còn trống, nhưng...nếu tiên sinh không phiền thì ngài hãy đi theo tôi, tôi biết có một ngôi để ngài nghỉ ngơi một đoạn thời gian"
Sora chắp hai tay cảm tạ: "Cảm tạ, vậy làm phiền tiên sinh rồi"
Thấy Sora nho nhã lễ phép như này, Mingjun vô cùng hài lòng.
Thế là Sora đã đi cất bước theo phía sau ông Mingjun.
Không mất quá lâu, ông Mingjun đã dẫn cậu tới trước cửa của một ngôi nhà tranh nhỏ.
Mingjun đưa tay lên gõ ba tiếng vào cửa gỗ, gọi: "Shenhe, cháu có ở nhà không?"
Shenhe: "Vâng, có ạ!"
Cánh cửa gỗ mở ra, để lộ ra một thân hình nhỏ nhắn của một nữ hài tóc đen tầm sáu tuổi.
Đây...chính là Shenhe còn thời thơ ấu.
Shenhe ngây thơ hỏi: "Bác Mingjun, có chuyện gì sao ạ?"
Mingjun: "Không có chuyện gì đâu, ta chỉ là nhờ cháu cho người đứng bên cạnh ta tá túc ở ngôi nhà cháu một đoạn thời gian á mà"
"Cháu cũng biết rồi đó, mẹ cháu mất sớm còn ba cháu thì ngày ngày rời khỏi nhà ít khi về làm cho cháu lủi thủi một mình"
Nghe những lời Mingjun nói, Shenhe ngậm một ngón tay nhìn chằm chằm Sora.
Cậu mỉm cười, ngồi xổm xuống giới thiệu: "Chào em, anh là Sora, một Nhà Lữ Hành phương xa tới"
"Còn em?"
Shenhe cũng lễ phép nói: "Dạ, em là Shenhe ạ"
Mingjun: "Haha, vậy ta giao tiên sinh này cho cháu nhé Shenhe"
Shenhe gật đầu: "Vâng..."
Xong việc, Mingjun quay người rời đi.
Shenhe: "Vậy...anh đi vào đi ạ, nhà em thiếu thốn lắm"
"Em sợ anh..."
Sora cười hai tiếng, xoa đầu cô: "Không sao không sao, anh từng sống khổ quen rồi nên nhiêu đó không nhằm nhò gì với anh đâu"
Shenhe an tâm hơn nhiều khi nghe lời này của Sora, cô bé nắm lấy tay cậu và dắt vào trong.
Bên trong căn nhà đúng như Shenhe đã nói, nó rất thiếu thốn.
Chỉ có một cái giường nhỏ, một căn bếp và một nơi để tắm rửa và vệ sinh mà thôi.
Shenhe: "Anh đi đường xa chắc là đói bụng lắm rồi nhỉ? Vậy để em xuống bếp nấu thứ gì đó cho anh ăn nhé...!"
Sora khẽ cười: "Không cần em phải xuống bếp đâu, để anh cho"
Shenhe ngạc nhiên: "Anh...anh cũng biết nấu ăn sao?"
Sora nhéo má cô bé: "Em quên anh là Nhà Lữ Hành rồi sao?"
Shenhe: "À...em quên mất tiêu..."
Sora: "Em từng ăn Thịt Nướng Mật Ong chưa?"
Shenhe: "Thịt Nướng Mật Ong...?"
Sora: "Chưa nhỉ? Hehe càng tốt, vậy để anh làm cho em nếm thử"
Cậu cất bước đi vào căn bếp, Shenhe thấy vậy thì tò mò cũng đi vào theo.
Sora ngồi xổm xuống trước bếp lò, nhóm lửa lên rồi với tay lấy cái chảo treo ở bên đặt lên trên bếp.
Sau đó cậu lấy ra nguyên liệu gồm: 6 thịt rừng, 4 củ cà rót và 4 hủ đường.
Ở bên cạnh thấy cậu lấy ra nguyên liệu từ trong không khí, Shenhe bất ngờ nói: "Đó là...tiên thuật sao anh Sora?"
Sora lắc đầu: "Không phải tiên thuật đâu, chỉ là lấy ra từ không gian lưu trữ của anh mà thôi"
Shenhe nghiêng đầu: "Không gian...lưu trữ?"
Sora: "Nó như kiểu là một túi đựng đồ nhưng tiện lợi hơn rất nhiều"
Shenhe: "À! Thì ra là thế, em hiểu rồi!"
Sora: "Nhưng mà...em vào bếp cùng anh để làm gì thế? Để anh đoán nhé, muốn học hỏi sao?"
Shenhe gật đầu lia lịa: "Đúng vậy ạ!"
Sora cười ha hả, vẫy vẫy tay gọi cô bé tới: "Vậy tới đây anh sẵn chỉ luôn cho"
Shenhe hào hứng, đi tới đứng cạnh cậu. Sora thì vừa giải thích cho cô bé hiểu vừa thao tác, cô bé chăm chú lắng nghe và không rời mắt nhìn lấy từng thao tác của cậu.
20 phút sau, hai dĩa Thịt Nướng Mật Ong thơm lừng được ra lò.
Sora hai tay bưng hai dĩa đi tới một cái bàn rồi đặt xuống.
Shenhe nhanh chóng ngồi ngay ngắn lên ghế, các lát thịt của món trước mặt cứ liên tục toả ra mùi thơm khiến bụng cô bé réo lên hai tiếng.
Shenhe che bụng mình, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên như trái cà chua.
Sora mỉm cười, xoa đầu cô bé: "Em đói rồi thì ăn đi kẻo nguội"
Shenhe mặt vẫn còn đỏ, cô bé gật đầu rồi cầm lấy đũa gắp một miếng lên ăn.
Shenhe mới ăn một lát, hai mắt đã sáng rực lên: "Ngon...ngon quá!"
Thấy cô bé thích như này thì Sora thầm vui trong lòng, cậu cũng bắt đầu động đũa và xử lí món thịt nướng của mình.
...
Shenhe một mặt thỏa mãn vỗ lấy cái bụng, thấy biểu cảm này của cô bé thì Sora không khỏi liên tưởng tới cô nàng Paimon.
Cậu cười cười, giống thức ăn dự trữ thật...
Shenhe lúc này chú ý bên hông Sora đang đeo một viên Vision thì tò mò hỏi: "Anh Sora, đây có phải là...Vision Phong không?"
Sora: "Ừm, đúng rồi"
Shenhe hai mắt long lanh nhìn cậu: "Có thể cho em mượn xem được không ạ?"
Sora: "Tất nhiên là được"
Cậu lấy Vision Phong đeo bên hông đưa cho Shenhe. Cô bé háo hức cầm lấy và nhìn ngó cái Vision.
Shenhe: "Woa...lấp lánh quá, ước gì em cũng sỡ hữu một cái riêng cho mình"
Sora dịu dàng xoa đầu cô bé, nhẹ giọng nói: "Em yên tâm đi, một ngày nào đó em nhất định sẽ sỡ hữu một cái Vision thôi"
Shenhe: "Vâng, lời này của anh làm cho em mong chờ quá đi!"
Sora: "Mà...em không cảm thấy kì lạ sao?"
Shenhe nghiêng đầu: "Kì lạ...?"
Sora: "Về người cha của em ấy, ông ta rời khỏi nhà miết mà em không thấy nghi ngờ sao gì sao?"
Shenhe nhìn vào viên Vision Phong lấp lánh đang cầm, mặt có chút buồn nhưng nhẹ lắc đầu nói: "Lúc đầu Shenhe cứ tưởng cha đã hết thương mình nữa"
"Nhưng...sau khi nghe cha nói là cha ra ngoài tìm kiếm cách làm cho mẹ sống lại thì điều này làm cho em càng yêu quý người cha của mình hơn nhiều"
Sora: "Vậy sao..."
Em ấy yêu quý người cha mình như thế mà lão già khốn nạn đó...
Vì hồi sinh người vợ mà không tiếc hiến tế đứa con gái của mình cho thứ oán niệm Ma Thần.
Ghê tởm thật!
Thấy Sora im lặng như này, Shenhe kéo lấy tay áo cậu: "Anh Sora, sao anh im dữ thế, bộ...có chuyện gì sao?"
Sora lắc đầu, nhéo má cô bé: "Không có chuyện gì, mà chúng ta ăn no rồi...nên đi ra ngoài dạo chút chứ nhỉ?"
"Đi cùng anh chứ, Shenhe?"
Nếu con bé đã trải qua nhiều bất hạnh trong đời như vậy, cậu...sẽ là người cho cô bé cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc.
Shenhe mở to mắt nhìn người con trai ở trước mặt, ngập ngừng một hồi nói: "Có sao không ạ? Tất cả mọi người trong thôn đều gọi em là đứa trẻ bị Nguyền Rủa, kẻ đã khiến mẹ mình c·hết"
"Nếu em đi cùng anh, thì...thì..."
Sora mỉm cười, ôn nhu nói: "Không sao, đó chỉ là lời đồn tầm bậy mà thôi"
"Cái gì mà là đứa trẻ Nguyền Rủa chứ? Bây giờ, anh đang ở cùng em có bị gì đâu nè"
Shenhe ánh mắt rưng rưng: "Nhưng... nhưng..."
Sora: "Không nhưng nhị gì hết, anh muốn em đi dạo cùng anh và sẵn tiện giới thiệu cho anh biết vài chỗ thú vị luôn đi"
Không cho cô bé nói tiếp, cậu nhanh chóng bế Shenhe lên, hành động này của cậu khiến cô bé bất ngờ không thôi.
Sora bế theo Shenhe ra khỏi bếp rồi mở cửa rời đi.
Shenhe được bế, ngước đầu lên nhìn Sora.
Shenhe: "(Tại sao...lại có một người đối xử với mình dịu dàng như này cơ chứ...)"
"(Trong khi...mới gặp mặt không lâu...)"