Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Vào Genshin Impact

Chương 183: Kháng Chiến giữa Elf và Nhân Loại (4)




Chương 183: Kháng Chiến giữa Elf và Nhân Loại (4)

Tối hôm đó.

Tại một khu đấu trường rộng lớn, trên các khán đài đã vây chật kín người.

Những người đến đây đều là quý tộc, thường dân và các vị mạo hiểm giả.

Lý do họ tới đây là vì muốn xem kẻ sẽ bị đưa ra để đích thân vua thành này xử phạt khi dám đánh một đội trưởng của hoàng gia b·ị t·hương nghiêm trọng.

Nơi chỗ ngồi cao nhất, chính là một ngai vàng làm bằng vàng.

Ngồi uy nghiêm trên đó là một người đàn ông trung niên thân mang áo choàng đỏ, đầu đội vương miện.

Đây chính là vua của cả cái thành này, hắn ta một tay chống cằm trầm giọng nói: "Đưa tên đó vào đây!"

Hắn ta vừa dứt lời, một cánh cổng lớn thuộc khu vực dẫn phạm nhân vào ở phía dưới khán đài dần dần mở.

Từ trong đó bước ra là hai tên lính mặc giáp trắng kín người, ở giữa hai tên lính là Sora đang bị trói chặt hai tay.

Những người dân trên khán đài khi thấy một thanh niên áo trắng tuấn tú mà đã phạm tội như này thì lắc đầu vô cùng tiếc nuối, đặc biệt là các cô gái thường dân lẫn quý tộc.

Crystal nhìn người ông bên cạnh, lo lắng nói: "Ông ơi...tại chúng ta mà anh ấy..."

Ông nội của con bé khẽ xiết chặt đôi tay lại, nhìn cây súng săn đang đeo sau lưng kiên định nói: "Cháu yên tâm...ông đã có quyết định rồi, dù có c·hết thì ông vẫn không thể để ân nhân giúp chúng ta c·hết oan như này được"

Bên dưới khán đài, Sora đã được hai tên lính áp giải tới trước nhà vua.

Tên lính 1: "Nhà ngươi mau quỳ xuống trước mặt vua nhanh lên!"

Sora nhìn tên lính bên phải mình với ánh mắt đang nhìn một kẻ ngốc, khẽ cười nói: "Ta rất muốn, nhưng đầu gối của ta không thể quỳ trước người lạ một cách bừa bãi được"

"Với lại, các ngươi chưa nghe qua câu [Đầu gối của nam nhân là vàng] sao?"

Tên lính 1 và 2 nghe Sora nói vậy thì tức giận rút kiếm ra định chém cậu thì bị nhà vua lên tiếng ngăn lại.

???: "Bình tĩnh nào hai khanh, kẻ này ta rất hứng thú đó..."

Hai tên lính bên cạnh tuy không đành lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn thu hồi kiếm lại.

Ngồi trên ngai vàng, nhà vua bắt chéo chân đưa mắt nhìn Sora nói: "Ngươi là Sora, có phải không?"

Sora không giấu diếm gì: "Ừm, đúng rồi"

Thomas: "Haha rất vui được gặp cậu, ta là Thomas là vị vua cai trị thành này"

Sora: "Ờ ờ, ai cũng biết rồi"

Tên lính 2: "Ngươi...!"



Thomas: "Không sao không sao, đối diện với ta mà vẫn khí phách như vậy...một nhân tài như này rất đáng để xem trọng"

"Cậu có muốn gia nhập vào đội cận vệ hoàng gia không? Nếu cậu đồng ý, thì quyền lực, tiền tài và mĩ nhân đẹp đẽ trên khắp thế gian đều thuộc về cậu tất!"

"Thấy sao? Hấp dẫn lắm đúng không?"

Sau lời nói đó của nhà vua thì đám lính và những người dân đã ngạc nhiên không thôi.

Cái...cái gì? Nhà vua không xử phạt mà chiêu mộ hắn ta!?

Trời ơi...!

Sora: "Ồ...nghe cũng hấp dẫn đấy chứ"

Thomas: "Haha, vậy—"

Chưa để hắn ta nói xong, Sora chen vào: "Nhưng mà rất tiếc, ta không có sở thích làm chó của kẻ khác. Chưa kể, một tên làm vua như ngươi đúng là mầm hoạ mà"

Thomas bóp nát tay vịn của chiếc ngai vàng, cau mày hỏi: "Ngươi...ngươi nói cái gì?"

Sora: "Ngươi bị điếc sao? Được, ta sẽ nói lại"

"Ngươi, chính là Mầm Hoạ của cái thành này!"

Thomas gầm giận lên: "Giết hắn cho ta!"

Hai tên lính nhanh chóng rút kiếm ra: "C·hết đi!"

Sora dùng tí lực đã làm cái dây trói tay của cậu bị đứt đi, rồi lập tức hai tay cậu nhẹ nhàng bắt lấy lưỡi kiếm của hai tên lính.

Tên lính 1 và 2: "Cái...cái gì?"

Rắc!

Cậu bóp nát hai thanh kiếm rồi chụp lấy đầu của hai tên lính và đập mạnh vào nhau khiến bọn hắn gục ngã xuống đất.

Thomas toát mồ hôi nói: "Ngươi... ngươi dám!"

Sora đưa lòng bàn tay về hướng tên vua, bỗng cả cơ thể của Thomas bị hút tới.

Cậu nắm lấy cổ tên vua nhấc lên, cười lạnh nói: "Haha, sao ta không dám?"

"Bây giờ ngươi nhìn xem lại bản thân thảm hại tới mức nào thử đi, có khác gì là một con gà bị ta nắm cổ nhấc lên không chứ"

Những người ngồi trên khán đài thấy một màn này thì tê cả da đầu, hoảng hốt chạy trốn.

Họ sợ nếu họ ở lại đây thì sẽ bị cậu g·iết c·hết luôn.



Phải biết, nhà vua tại thành này là một Pháp Sư rất mạnh nhưng bây giờ lại bị Sora nhẹ nhàng áp đảo như này thì không sợ mới lạ.

Thomas: "Tên khốn! Dám làm nhục ta!!"

Hắn ta đưa tay lên, một quyền trượng trắng có những hoạ tiết vàng xung quanh, trên đỉnh trượng là một viên pha lê phát ra ánh hào quang màu vàng kim đầy chói loá.

Thomas: "C·hết đi tên khốn! Ánh Sáng Thần Phạt!"

Hắn ta dứt lời, một cột ánh sáng từ trên trời đêm giáng thẳng xuống vào Sora.

Crystal: "Anh Sora!"

Thấy cậu bị ăn trọn đòn này, Thomas cười phá lên: "Hahaha, đây là cái tội dám làm nhục ta! Đây chính là sự trừng phạt của thần đấy, ngươi c·hết cũng đá—"

Hắn ta giật mình, nhận ra bàn tay của Sora vẫn túm chặt lấy cổ của mình không buông thì ánh mắt tràn đầy sự kh·iếp hãi.

Không...không thể nào? Hắn ta...

Làn khói tan đi, để lộ ra thân hình chẳng có v·ết t·hương nào của Sora.

Sora cười lên hai tiếng, mỉa mai: "Haha, đây là trừng phạt của thần mà ngươi nói? Quá yếu đi"

Thomas: "Sao...sao có thể? Đây chính là báu vật có thể thanh tẩy mọi thứ của tộc Elf mà—Ặcccc!"

Sora không để cho Thomas nói hết, cậu tức khắc đạp mạnh vào bụng hắn khiến cho hắn văng ngược ra xa như trái bóng.

Thomas nôn ra một bãi máu, ôm bụng loạng choạng đứng dậy.

Hắn ta định dùng chiêu hồi nãy để t·ấn c·ông Sora nhưng nhận ra cây quyền trượng trên tay đã biến mất từ khi nào.

Sora: "Ngươi tìm thứ này?"

Thomas: "!!"

Cậu xoay xoay cây quyền trượng vài vòng, đưa mắt nhìn ngắm nó khen ngợi: "Đúng là đẹp thật, không hổ là [Quyền Trượng Ánh Sáng]"

Thomas: "Trả lại cho ta! Đó là đồ của ta mà!"

Sora: "Đồ của ngươi? C·ướp báu vật của tộc khác mà còn dám nói rằng đây là đồ mình sao? Nếu Paimon có ở đây thì nói ngươi là đồ không biết liêm sỉ rồi"

Thomas: "Người đâu! Hộ giá!"

Một bầy lính cùng cây giáo dài ồ ạt xông vào đấu trường bao vây lấy cậu.

Sora cười cười lắc đầu, ung dung nhìn qua hai ông cháu Crystal nói: "Hai người không sợ?"

Ông lão lấy ra cây súng săn, cười nói: "Sợ? Giúp ân nhân của mình thì sao phải sợ chứ!"



Crystal móc ra cây ná, hùng hổ nói: "Em cũng vậy!"

Sora phì cười: "Haha, rất tốt! Hai người chính thức là thành viên mới của quân khởi nghĩa"

Cậu nhẹ búng tay một phát, tức thì cánh cổng lớn lúc nãy đưa cậu vào đấu trường bị nổ tung.

Thomas cùng những tên lính giật mình nhìn về phía cánh cổng.

Từ trong đó chạy ra là hàng loạt phạm nhân khác như đàn ong vỡ tổ.

Ren dẫn đầu với tay cầm chặt một cây giáo dài lấy được khi ở bên dưới đánh bại hết đám lính canh ngục.

Ren: "Giết hết đám chó này!"

Những phạm nhân khác cũng theo đó hô lên: "Giết!!"

Bọn họ lao nhanh về đám lính t·ấn c·ông mà không màng đến sống c·hết.

Những năm tháng h·ành h·ạ và bóc lột bọn họ thậm tệ sẽ trả hết ngay vào đêm hôm nay!

Đám lính cũng không đứng yên mà bắt đầu chống trả lại.

Trên khán đài thì ông lão ngắm bắn những tên lính dùng cung ở phía xa để yểm trợ, còn Crystal thì dùng ná bắn những viên bi sắt vào đám lính ở dưới.

Thomas: "Phản! Phản hết rồi!!"

"Đám các ngươi sẽ phải trả giá đắc cho việc này!!"

"Ra đây đi, những thành viên của Hội Hắc Pháp Sư!!"

Dứt lời, một luồng khói đen bay lên từ dưới chân hắn.

Rồi dần dần xuất hiện ra tầm 30 tên chùm một áo choàng đen tuyền kín người.

"Hội trưởng kêu gọi, thuộc hạ nhận mệnh lệnh!"

30 tên Hắc Pháp Sư đồng loạt quỳ gối xuống trước mặt Thomas.

Hắn ta cười điên loạn, chỉ tay về phía trước nói: "Giết! Giết hết cho ta, đặc biệt là tên áo trắng kia!!!"

30 tên Hắc Pháp Sư cung kính gật đầu, bọn hắn đứng dậy.

Sora: "Đừng tưởng mình ngươi có viện trợ, ta cũng có!"

Cậu lấy ra viên ngọc mà Ellend đưa cho rồi bóp nát nó.

Ánh sáng trắng phát ra như soi sáng một vùng trời, ánh sáng nhạt dần đi để lộ ở phía sau lưng Sora là 70 Elf trong đó có Ellisa và Ellend.

Vì sao chỉ có bao nhiêu đây mà không phải là hơn 100 Elf, thì cậu đã đưa ra đề nghị cho Ellend là hãy để cho đám trẻ ở lại.

Thomas: "E...Elf sao!?"

Sora mỉm cười nói: "Bây giờ...trận chiến của chúng ta chính thức bắt đầu rồi, cẩu nhà vua kiêm hội trưởng Hắc Pháp Sư"