Chương 182: Kháng Chiến giữa Elf và Nhân Loại (3)
Sora đưa mắt nhìn đám quần chúng ăn dưa xung quanh, lạnh giọng nói: "Còn không mau cút, nếu không đám các ngươi sẽ giống hắn đó"
Đám người đứng xem chuyện đồng loạt run rẩy khi nghe cậu nói thế, nên đã tranh thủ giải tán đám đông.
Rời sự chú ý của mình qua hai ông cháu, Sora tới gần ông lão hỏi: "Ông không sao chứ?"
Ông lão đã chứng kiến Sora nhẹ nhàng đánh bại tên lính kia nên trịnh trọng đáp: "À không...cảm ơn ngài, thân già này không sao"
Thương thế này mà nói không sao à?
Sora thầm sử dụng [Thần Nhãn] để quan sát tình trạng hiện tại của ông lão thì thấy khắp cơ thể của ông ấy đều bị nội thương rất nghiêm trọng.
Cậu chắc nhiều năm qua, ông ấy đã chịu đựng rất nhiều những trận đòn nặng nề.
Crystal nhìn cậu, nức nở nói: "Anh ơi...ông nội em..."
Sora xoa đầu trấn an cô bé rồi lấy ra một viên kẹo trị thương đặt vào tay ông lão, nói: "Ông hãy ăn cái này đi, ăn xong thì ông sẽ cảm thấy ổn hơn"
Ông lão nhìn vào viên kẹo trong lòng bàn tay mình, nói: "Cái này...chắc quý giá lắm, nên tôi không dám nhận đâu..."
Sora lắc đầu, khẽ cười nói: "Không có quý giá đâu ông đừng lo, nên ông cứ yên tâm mà ăn đi"
Ông lão do dự một hồi, nhưng vẫn bỏ viên kẹo trị thương vào miệng.
Lập tức, các nội thương nhiều năm trong cơ thể của ông ấy nhanh chóng được chữa lành hết.
Ông lão cảm thụ được cơ thể mình không còn đau nữa, ngạc nhiên nói: "Không thể nào...các v·ết t·hương nhiều năm của tôi...hồi phục hoàn toàn rồi..."
Crystal thấy ông không còn b·ị t·hương nữa, cô bé vui mừng ôm lấy ông nội của mình: "May quá...ông không sao rồi..."
Ông lão ánh mắt ươn ướt, ôm lấy cháu gái: "Ừm, đều là nhờ Nhà Lữ Hành đại nhân này đó..."
Crystal rời khỏi lòng ngực của ông nội, tới gần cậu rồi cúi đầu: "Cảm ơn anh, đã giúp ông nội em ạ...!"
Sora mỉm cười nói: "Không có gì, mà cho anh hỏi Hội Mạo Hiểm Giả ở hướng nào nhỉ?"
Crystal chỉ tay qua phải, nói: "Dạ anh cứ đi thẳng rồi cua qua trái đi một đoạn nữa là tới ạ"
Sora: "Cảm ơn em. Đây, tiền uống nước dừa anh gửi nè"
Cậu lấy ra một túi tiền đưa tới trước mặt của Crystal, cô bé thấy vậy thì vội lắc đầu xua tay: "Thôi anh ơi...anh mau thu lại đi, anh giúp cho ông nội em là đã quá lớn rồi ạ"
Sora cầm tay con bé rồi đặt túi tiền vào, cười nói: "Giúp là giúp, việc trả tiền là trả tiền, hai việc này hoàn toàn khác nhau nên em cứ nhận lấy đi"
Crystal: "Anh...anh..."
Sora: "Thôi, anh phải đi rồi, cảm ơn hai ông cháu đã nhiệt tình tiếp đãi"
"Có duyên gặp lại"
Nói xong, cậu quay người đi theo hướng mà Crystal chỉ cho.
Hai ông cháu nhìn lấy cậu thanh niên áo trắng bay trong gió liền chắp tay lại: "Cảm ơn ngài, ân nhân"
...
Sora: "Là nơi này sao?"
Lúc này cậu đang đứng trước cánh cửa của Hội Mạo Hiểm Giả mà con bé Crystal chỉ.
Hội Mạo Hiểm Giả không lớn cũng không nhỏ, mới đứng trước cửa mà đã nghe bên trong đã náo nhiệt vô cùng.
Cậu không do dự nữa mà mở cửa bước vào bên trong.
Thấy người lạ vào, bên trong hội từ không khí náo nhiệt biến đổi thành yên tĩnh.
Ánh mắt của đám người bên trong đều ghim chặt về phía của Sora.
Cậu mặc kệ cả đống ánh nhìn đó mà ung dung đi thẳng tới quầy tiếp tân.
Một cô nàng mái tóc hạt dẻ được buộc thành đuôi ngựa, mặc bộ váy dài xanh lá thấy Sora đi tới thì mỉm cười nói: "Chào anh, không biết anh tới đây làm gì?"
Sora: "Tôi tới đây để đăng ký làm Mạo Hiểm Giả, không biết có được không?"
Cô gái tiếp tân nói: "Tất nhiên là được, anh chờ tôi chút"
Cô nàng mở cái hộc tủ dưới quầy, lấy ra một quả cầu đặt lên: "Đây là quả cầu đo Năng Lượng Phép Thuật mà anh đang có"
"Nếu quả cầu sáng lên màu tím đậm thì anh là người sở hữu Phép Thuật Không Gian, còn nếu màu khác sẽ là Phép Thuật Nguyên Tố chẳng hạn như: màu đỏ là Hoả, màu xanh lá là Mộc, xanh nhạt là Thủy, đen là Bóng Tối, ánh vàng là Ánh Sáng"
Sora nhìn lên quả cầu trên quầy mà cau mày lại, Năng Lượng Phép Thuật? Nhưng...cậu dùng là Năng Lượng Nguyên Tố thì sao mà quả cầu nó sáng lên được chứ.
Sora: "(Thôi kệ...cứ thử xem sao)"
Cậu đưa tay lên nhằm chạm vào quả cầu, nhưng chưa kịp chạm thì bỗng cửa của hội bị mở toang ra.
Xông vào trong là hàng loạt những tên lính mang theo cây giáo nhọn chĩa thẳng vào Sora.
Thấy cảnh này những mạo hiểm giả lẫn tiếp tân đều ngỡ ngàng không thôi.
Một tên lính trong đó trầm giọng nói: "Ngươi là kẻ đã đả thương đội trưởng của bọn ta phải không!"
Sora hạ tay xuống, cậu nhìn những cây giáo đang chĩa thẳng vào mình khẽ nói: "Đúng vậy, các ngươi là tới bắt ta?"
Cậu thầm đưa tay ra sau lưng, một viên [Phong Đạn] được ngưng tụ ra.
Tên lính: "Đúng thế! Bọn ta tới đây là để bắt ngươi vào lâu đài rồi nhốt vào ngục giam"
"Chờ tới tối thì đích thân nhà vua sẽ xử lý ngươi!"
Nghe tới lâu đài và vua, không biết Sora đang suy nghĩ gì mà khẽ nhếch mép lên.
Viên [Phong Đạn] trong tay tiêu biến đi, rồi cậu đưa hai tay ra.
Tên lính: "Ngươi cũng ngoan ngoãn đấy chứ"
Hắn ta lấy ra một sợi dây thừng trói chặt lấy hai tay của Sora rồi kéo cậu đi.
Tuy bọn họ rời đi nhưng những người trong hội vẫn còn chưa hết ngạc nhiên và bắt đầu xì xào bàn tán rầm rộ.
...
Phía dưới lầu đài.
Nơi này chính là một hầm ngục dưới lòng đất theo đúng nghĩa đen, nó âm u và ẩm ướt rất nhiều.
Thắp sáng xung quanh nơi này chỉ là vài đóm lửa từ các ngọn đuốc mà thôi.
Trên đường đi tới phòng giam của Sora, cậu nhìn thấy không ít các phạm nhân khác lẫn nam lẫn nữ.
Trang phục trên người họ vô cùng tàn tạ.
Khi nhìn thấy đám lính đang áp giải cậu, ánh mắt bọn họ nhìn đám lính trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Tuy bọn họ rất muốn phản kháng nhưng kẻ chống lưng cho đám lính này chính là kẻ có quyền lực nhất ở đây nên họ không dám làm bậy.
Sora mỉm cười: "(Mình có nhiều đồng minh ở trong này đấy chứ...)"
Tên lính: "Tới phòng giam của nhà ngươi rồi đó, mau vào đi!"
Tên lính nhanh chóng tháo dây đang trói hai tay của Sora, cậu rất hợp tác với hắn mà đi vào trong phòng giam.
Vừa vào thì cũng là lúc tên lính đó đã đóng cửa sắt lại rồi khoá.
Tên lính: "Ngươi nên an phận ở trong này chờ tới tối đi, nghe rõ chưa!"
Sora gật đầu, nói qua loa: "Vâng vâng, tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong này tới tối"
Tên lính: "Tốt nhất là vậy đi"
Nói xong hắn quay gót rời đi.
Tên lính đó vừa đi thì có một chàng thiếu niên ở trong phòng giam đối diện với phòng giam của Sora lên tiếng hỏi.
"Nè, cậu bị gì mà b·ị b·ắt vào đây thế?"
Sora cười cười nói: "Chỉ là dạy dỗ tên đội trưởng lạm quyền của bọn hắn mà thôi"
Chàng thiếu niên kia cười lên hai tiếng, vỗ đùi nói: "Haha ra là vậy, đáng đời cái tên mặt sẹo đó"
Sora: "Còn cậu bị gì mà vào đây ở thế?"
Chàng thiếu niên ngồi bệt xuống đất, bất đắc dĩ nói: "8 tháng trước từng g·iết một tên lính có hành vi q·uấy r·ối người vợ đang mang thai con của tôi ấy mà"
"Nhớ lại cũng đủ khiến tôi sôi máu rồi..."
Sora ngạc nhiên nói: "Anh có vợ và gần có con luôn rồi à? Ghê dữ vậy người anh em"
Chàng thiếu niên ngượng ngùng, gãi đầu nói: "Haha, cậu quá khen rồi..."
Sora: "Mà cậu ở đây thì vợ con của cậu có ổn không đó?"
Chàng thiếu niên: "Sau khi g·iết tên lính kia thì tôi đã kêu vợ tôi chạy khỏi nơi này rồi..."
"Bây giờ...tôi không biết cô ấy với đứa con chưa ra đời của tôi có ổn không nữa, tôi lo lắng quá đi mất..."
Sora: "Vậy...cậu có muốn cùng tôi đứng lên đấu tranh chứ?"
Chàng thiếu niên mở to mắt khi nghe cậu nói vậy: "Cái gì...? Cùng cậu... đứng lên đấu tranh?"
Sora gật đầu: "Ừm, đúng thế. Ý của cậu thì sao? Không lẽ cậu muốn bị tên vua và đám chó của hắn chà đạp lên nhân quyền của chúng ta sao?"
"Chưa kể còn vợ cậu và con của cậu đang chờ đợi cậu nữa"
"Giờ tôi hỏi lại, cậu có muốn cùng tôi đấu tranh không?"
Chàng thiếu niên trầm mặc suy ngẫm lời Sora nói một hồi lâu, rồi nở lên một nụ: "Được, Ren tôi đồng ý!"
Sora: "Haha, vậy cậu hãy làm theo kế hoạch của tôi nói nhé"