Chương 173: Chỉ là Nhà Lữ Hành mà thôi
Gần bờ biển của Lãnh Địa Bạch Hồ.
Trên bãi cát vàng có ba tên Đạo Bảo Đoàn đứng đó.
Ken, một tên trong đoàn nhìn người có mái tóc đỏ sẫm và ăn mặt trông khá quý tộc liền vui vẻ nói: "Đại ca, hôm nay xem ra thu hoạch khá đó"
"Trong mấy nhà Samurai mà chúng ta đã đến, ngoại trừ một tên nghèo kiệt xác thì đa số đều giàu tới rửng mỡ, kỳ này phát tài rồi!"
Tadao, tên đại ca của đoàn cười hai tiếng nói: "Haha chút tiền này chẳng đáng kể gì, đây chỉ là bước đầu tiên để anh em chúng ta làm giàu mà thôi!"
"Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dẫn dắt hai người các ngươi gây dựng danh tiếng trong nghề trộm này, để tiếng tâm của ba anh em ta ngày càng vang dội!"
Gou, tên cuối cùng trong đoàn hào hứng nói: "Hoan hô đại ca!!"
Nhưng tên Gou vừa nói hết câu, có một cậu thanh niên mặc bạch bào bất thình lình xuất hiện trên đầu hắn rồi đạp hắn ta dưới nền cát.
Cậu thanh niên đó không ai khác chính là Sora.
Tadao giật mình, ngạc nhiên nói: "Ngươi... ngươi là ai!?"
Sora không trả lời, chỉ khẽ cười nhếch mép trước câu hỏi của hắn.
Ken: "Tên khốn, thả anh em ta ra!"
Tên Ken nhìn người anh em Gou của mình đang bị Sora đạp ở chân thì tức giận rút cây dao găm ra rồi tức tốc lao nhanh về phía cậu.
Sora ung dung đưa hai ngón tay lên nhẹ nhàng kẹo lấy lưỡi dao của hắn, cậu dùng lực một chút đã khiến cho lưỡi dao đó bị nát.
Tên Ken hoảng hốt, khuôn mặt đã tái mét, hắn định quay người bỏ chạy thì bị Sora nắm lấy cánh tay quật ngã hắn ra sau.
Chịu lực quật ngã mạnh như này đã khiến cho tên Ken miệng xùi bọt mép, mắt nổ đom đóm.
Tên đại ca Tadao thấy hai thằng đệ của mình b·ị đ·ánh như này thì hoảng sợ lui lại vài bước nhưng sau lưng hắn lại vang lên giọng nói của Lumine.
Lumine hai tay vòng ngực, mỉm cười nói: "Đi đâu thế? Nếu không muốn b·ị đ·ánh thì hãy thành thật nói cho chúng tôi biết đi"
Paimon ùa theo: "Đúng thế, không muốn b·ị đ·ánh thì thành thật đi!"
Yue trên vai Lumine, đưa hai chi trước lên hù doạ hắn: "Nếu không thì sẽ bị ta cào rách mặt nhà ngươi đó!"
Tadao ôm đầu, quỳ hai gối xuống: "Tôi sẽ nói, xin các vị thiếu hiệp tha mạng cho tôi và anh em tôi"
Lumine: "Vậy kể chuyện của Kurosawa cho bổn cô nương nghe trước đi, tôi nghe nói mấy người c·ướp sạch nhà của anh ta..."
Tadao: "Kurosawa? À...tôi nhớ rồi..?"
"Thì ra mấy vị thiếu hiệp đây được hắn cử đến sao? Xúi quẩy thật...đáng lẽ tôi không nên tiện đường ghé đến nhà hắn..."
Paimon chống nạnh nói: "Vậy nhà của Kurosawa như nào? Có rất nhiều lương thực chứ?"
Tadao: "Lương thực? Không có, đã vậy trong nhà còn rất lộn xộn, chỉ có...một chiếc hộp trong có vẻ rất đặc biệt"
"Tôi đoán trong đó chắc chắn là báu vật. Định là khi trở về sẽ mở ra xem vì sợ người khác dòm ngó"
"Nhưng lại bị các thiếu hiệp bắt được, thôi thì dùng chiếc hộp để chuộc chúng tôi vậy, các thiếu hiệp thấy sao?"
Paimon: "Xem như mấy người có thành ý, mau mở ra xem thử đi!"
Tadao gật đầu, hắn ta lấy ra một chiếc hộp làm bằng gỗ rồi mở nó ra.
Lập tức hắn ta trợn tròn mắt khi bên trong chiếc hộp là một tờ giấy nợ.
Tadao: "Đây...đây là...giấy nợ!!"
Paimon: "Thậm chí...lại còn rất nhiều nữa..."
"Hình như là giấy nợ viết cho Aoi ở Tiệm Tạp Hoá, công nhận...nợ nhiều kinh khủng"
Yue: "Chúng ta đến đó hỏi thử đi, lỡ đâu biết được nguyên nhân"
Paimon nhìn qua tên Tadao và hai tên còn lại đã bị Sora đánh ngất, cất tiếng cảnh cáo: "Được rồi, các người có thể đi rồi đó! Cẩn thận lần sau đừng để tụi này bắt được nữa đấy"
Sora rời chân khỏi người của tên Gou mà trở lại bên cạnh Lumine.
Tadao hai mắt sáng rực đưa tờ giấy nợ cho Lumine, hắn vội đứng dậy chạy tới vác hai người anh em của mình rồi phóng như bay đi.
Sora: "Haha, mấy tên này chạy nhanh dễ sợ"
Lumine nhìn tờ giấy nợ trên tay, nhẹ giọng nói: "Chúng ta tới Tiệm Tạp Hoá của Aoi thôi mọi người"
...
Trong Thành Inazuma, tại Tiệm Tạp Hoá.
Chủ cửa tiệm này chính là một quý cô tên Aoi có tóc ngắn màu hạt dẻ ngang vai, mặc trên mình là một bộ Kimono màu hồng.
Thấy nhóm người Sora đi tới, Aoi mỉm cười chào đón: "Chào mừng đến Tiệm Tạp Hoá Tsukumomono, ở đây không gì là không có"
"Quý khách muốn mua gì? Hay là... muốn nghe ngóng gì?"
Lumine đặt giấy nợ lên quầy hàng: "Giấy nợ này..."
Nhìn tờ giấy nợ trên quầy, Aoi khẽ cười: "À, thì ra là bạn của Kurosawa, quý khách đến trả nợ giúp anh ta sao?"
Paimon lắc đầu: "Đâu có, bọn này chỉ muốn hỏi thăm về lai lịch của tờ giấy nợ này thôi..."
"Vì sao Kurosawa lại nợ nhiều tiền tới vậy, anh ta đã mua thứ gì quý giá ở đây sao?"
Aoi vuốt cằm: "Để tôi nhớ lại thử xem..."
"Kurosawa định kỳ sẽ mua một lượng lớn lương thực ở chỗ chúng tôi, nhưng anh ấy dùng tiền lương của mình để mua"
"Gần đây giá lương thực tăng cao, lương của Kurosawa không đủ để chi nữa nên anh ấy bắt đầu ghi giấy nợ để đổi lấy lương thực như cũ"
Nghe vậy, Paimon rốt cuộc đã hiểu rõ vấn đề: "Thì ra...đây chính là nguồn gốc của lương thực cứu tế"
"Nhưng vì sao Kurosawa lại cứ phải mua lượng lương thực như cũ nhỉ? Nếu giá thành tăng cao thì mua ít một chút là được rồi mà...?"
Aoi: "Quý khách thử nghĩ xem, dân chúng trước khi nhận lương thực cứu tế thì chắc chắn sẽ suy tính lại xem số lương thực này sẽ cầm cự được bao lâu"
"Họ tính tới tính lui, ngày đêm đối chiếu, rốt cuộc cũng phát hiện lượng lương thực nhận về lại ít hơn dự tính... Kurosawa cho rằng như vậy sẽ khiến họ rất thất vọng"
"Vì nghĩ cho cảm nhận của họ, nên Kurosawa thà tự mình chịu một khoản nợ để đổi lấy lượng lương thực như cũ..."
Paimon: "Thực tế thì...số lương thực này đều là do Kurosawa tự mình mua..."
"Bọn họ không hề cảm ơn anh ấy mà ngược lại còn không ngừng trách mắng anh ấy..."
Aoi thở dài một hơi: "Thái độ của con người luôn bị hoàn cảnh chi phối, khi đối mặt với khó khăn thì đa số người ta đều không nghĩ nhiều như thế"
"Theo tôi thấy, nếu ngay từ khi bắt đầu anh ấy công khai nguồn gốc của lương thực cứu tế thì có lẽ bây giờ sẽ ít phiền phức hơn..."
"Đương nhiên cũng chỉ ít đi một chút thôi, việc mà anh ấy làm vốn dĩ chẳng mang lại kết quả gì"
"Còn về việc vì sao anh ấy mua lương thực cứu tế, vì sao không muốn để lại tên họ cho người khác cảm kích...thì tôi cũng không rõ"
"Nếu mọi người hiếu kì thì có thể hỏi thẳng anh ấy mà?"
Lumine lắc đầu: "Anh ấy đã không còn nhớ nữa rồi..."
Aoi: "Ồ...thì ra là thế, hình như anh ấy đã bị lấy đi Vision rồi..."
"Vậy thì phiền phức đấy...nếu Kurosawa không trả hết nợ thì chỉ còn cách bán luôn thanh đao mà anh ấy rất xem trọng đó"
Yue nghiêng đầu, thắc mắc: "Đao...?"
Sora: "Là thanh đao mà anh ta đeo bên người ấy, mấy người không để ý thấy à?"
Lumine, Paimon và Yue ba cô gái đồng loạt lắc đầu.
Sora lấy tay đỡ trán, cậu cạn lời với ba người này ghê...
Aoi: "Đó là một thanh đao rất quý giá mà anh ấy thường mang bên người"
"Tôi cũng đã từng hỏi thăm lai lịch của thanh đao đó, thì được biết là do cha anh ấy tặng nên cho dù giá có cao thế nào đi nữa cũng sẽ không bán"
"Lúc đó tôi còn thấy tiếc, vì tôi nghĩ một vật trên thế gian này đều được định giá. Chỉ cần ra đúng giá thì bất cứ thứ gì cũng có thể mua được"
"Mọi người cũng có thể hỏi thử anh ấy về thanh đao đó, không chừng câu trả lời mà mọi người đang tìm kiếm nằm ở trong thanh đao..."
"Đương nhiên trước lúc đó, xin mời các vị khách đây thanh toán hoá đơn lần này đã..."
Sora theo bản năng thò tay vào kho hệ thống nhằm lấy Mora để trả nhưng cậu kịp nhận ra rằng mình làm gì còn Mora nữa chứ.
Cậu khóc không ra nước mắt, mụ nội nó...ví h·ạn h·án rồi!
Lumine lấy ra một túi Mora cỡ trung đặt lên quầy hàng, nói: "Trong này khoảng 3000 Mora, cảm ơn cô đã cung cấp thông tin này cho bọn tôi"
...
Bên chỗ của Kurosawa.
Sau một chuyến hỏi Aoi thì cả đám người Sora đã trở lại căn nhà của anh ta.
Paimon nhìn ngó xung quanh không thấy hay cậu thanh niên kia đâu, bèn hỏi: "Sao chỉ có mình anh ở đây vậy? Hai người hồi nãy vây lấy anh đâu?"
Kurosawa: "Tôi đã nói với họ nếu còn không đi thì tôi sẽ rút đao nên họ đi mất rồi"
"Quả nhiên là có hiệu quả hơn việc khuyên bằng lời, có lẽ sau này tôi cũng không nên..."
"Mà chuyện của Đạo Bảo Đoàn điều tra được chưa? Tôi không lừa mọi người có phải không?"
Lumine: "Thật ra..."
Lập tức, cô kể toàn bộ sự việc của Đạo Bảo Đoàn và Tiệm Tạp Hoá cho Kurosawa nghe.
Paimon: "Mọi việc là vậy đó, thực ra đúng là anh đã phát lương thực cho mọi người. Chỉ là...số lương thực này đều do anh tự móc tiền túi ra mua đó"
Kurosawa bất ngờ không thôi: "Sao có thể... trước kia tôi đã từng là người như vậy sao..."
"Tôi chẳng còn ấn tượng gì hết, cho dù mọi người đã nói chuyện này cho tôi biết thì tôi cũng không nhớ nổi..."
"Vì sao trước đây tôi lại làm thế? Vậy chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao? Đúng là khó hiểu..."
"Nhưng quả thực...lúc nãy khi cầm đao để uy h·iếp hai người kia thì tôi cảm thấy trong người mình đang phản kháng một cách bản năng"
Yue: "Thanh đao đó..."
Kurosawa giải thích: "Đây đã từng là thanh đao của cha tôi..."
"Nhớ lúc tôi còn nhỏ, đã có lần trộm thanh đao này từ chỗ của cha để khoe khoang với mấy đứa nhỏ hàng xóm một chút nhưng cuối cùng đã bị cha mắng cho một trận"
"Ông ấy nói với tôi...nói gì nhỉ...kỳ lạ thật, tôi lại không nhớ gì rồi..."
"Sau khi Vision bị lấy đi, hình như tôi đã quên đi rất nhiều chuyện. Trong ký ức là một khoảng trống lớn, cho dù suy nghĩ thế nào cũng không nhớ lại được..."
Nói xong, anh ta nhìn xuống thanh đao đang đeo bên hông, vuốt nhẹ rồi nói tiếp: "Chỉ nhớ hình như cha có nói, trên thanh đao này là lý tưởng của cả cuộc đời ông. Trước lúc rời khỏi thế gian này, còn tận tay giao lại thanh đao cho tôi..."
"Còn nói với tôi, cầm lấy thanh đao này thì hãy...Haizz, tôi không nhớ được..."
Paimon chỉ tay lên thanh đao Kurosawa đang đeo, nói: "Anh nhìn lên chuôi đao của mình đi, trên đó nó có khắc chữ kìa..."
Lumine chú ý chữ trên chuôi đao: "Trên đó khắc là...Nhân Nghĩa"
Kurosawa trầm ngâm trước cái từ mà Lumine nói: "Nhân...Nghĩa...?"
"Nếu nói vậy...thì hình như có thể hiểu được rồi..."
"Có lẽ bất chấp việc nợ nần chồng chất, cũng muốn cho người khác được hạnh phúc...chính là nguyện vọng lớn nhất trước kia của tôi"
"Nhưng...Nhân Nghĩa thì có tác dụng gì? Tôi làm theo đạo lý này, dùng tiền của bản thân để mua lương thực cứu giúp họ, kết quả thì sao...?"
"Hiệp Hội Tenryou lấy mất đi Vision của tôi, còn những người dân được tôi giúp đỡ cũng không muốn hiểu tôi..."
"Điều mỉa mai nhất...là tôi còn cảm thấy đau lòng khi rút đao ra uy h·iếp họ"
"Tôi không làm được người tốt, mà người xấu cũng không làm xong. Rốt cuộc...tôi phải làm thế nào đây...?"
Lumine như nảy ra một ý gì đó, cô ghé sát vào tai Sora rồi thì thầm cái gì đó.
Sora nghe vậy liền gật đầu đồng tình, cậu nhìn qua Kurosawa mà nói: "Vậy như này đi, bọn tôi sẽ giúp anh trả khoản nợ mà anh đang mắc phải"
"Tuy không giúp được gì nhiều nhưng...tôi nghĩ điều này sẽ giúp anh nhẹ nhõm hơn một phần nào đó về vấn đề tiền bạc, được chứ?"
Kurosawa ngạc nhiên, mở to mắt: "Mọi người...điều này..."
Sora vỗ vai Kurosawa cười nói: "Anh không được từ chối đâu, nếu trong tương lai bọn này gặp chút rắc rối thì làm phiền anh giúp đỡ một chút"
"Thôi, bây giờ chúng tôi phải đi tới chỗ tiếp theo rồi, tạm biết nhé!"
Cậu quay lưng lại rồi cùng đồng bọn bước đi về chỗ của người mất Vision tiếp theo.
Kurosawa định ngơ ngác nhìn bóng lưng của nhóm người Sora mà bất giác thốt lên: "Các vị là...?"
Sora vừa bước đi cùng đồng bọn vừa nói: "Bọn này chỉ là Nhà Lữ Hành mà thôi..."
Kurosawa: "!"
Nghe vậy thì anh ta như nhớ tới cái gì đó, Nhà Lữ Hành...Đại Anh Hùng...?