Vốn tưởng rằng mọi người đã đi ngủ, Trang Ôn ôm Tịnh nhi lặng lẽ đi vào sân, thấy được đại điện vẫn đèn đuốc sáng choang, không khỏi nghi hoặc.
"Đã trễ thế này, còn không nghỉ ngơi." Trang Ôn xa xa nhìn thấy Tiêu Yến nghiêng người dựa vào trên ghế, lên tiếng dò hỏi.
"Không phải nói đêm nay không trở lại." Tiêu Yến bất ngờ sự xuất hiện của Trang Ôn.
"Ta đây làm chủ nhân làm sao có thể.." Trang Ôn nói đến một nửa liền phát hiện Bạch Lạc Tích quỳ ở một bên giơ roi ngắn.
"Mẫu thân." Tịnh nhi nằm sấp trong lồng ngực Trang Ôn, nghi hoặc nghi hoặc nhìn về phía Bạch Lạc Tích.
"Tịnh nhi, trước tiên đi ngủ với vú nương." Trang Ôn mỉm cười nhìn về phía đứa trẻ trong lòng, dịu dàng sờ sờ đầu của đứa nhỏ.
"Tịnh nhi muốn ngủ với mẫu thân." Đứa trẻ ba, bốn tuổi, chính là thời điểm dính người.
"Ngoan, mẫu thân lập tức thì qua." Trang Ôn nỗ lực đem đứa nhỏ từ trong lồng ngực lôi ra, bất đắc dĩ Tịnh nhi gắt gao cầm lấy cổ áo của nàng, rời khỏi hết mấy ngày, hôm nay nhìn thấy Trang Ôn, đứa nhỏ vẫn vùi ở trong lồng ngực không chịu rời khỏi.
"Ạch.."
Sự chú ý của Bạch Lạc Tích bị Tịnh nhi hấp dẫn, thân hình bất ổn, roi mây lập tức hạ xuống, làm cho nàng rên lên một tiếng.
"Lão tứ, đây là làm cái gì?" Trang Ôn dưới tình thế gấp gáp kêu ra nhũ danh của Tiêu Yến, từ nhỏ chơi cùng nhau, Tiêu Yến ở trong mấy huynh muội xếp thứ tư, đơn giản thì kêu cô lão tứ.
Lời vừa nói ra, Trang Ôn liền cảm thấy nói lỡ, đúng như dự đoán, Tiêu Yến không hề che giấu chút nào bất mãn trong lòng, mạnh mẽ trừng mắt về phía Trang Ôn.
"Đây là thế nào, nổi giận lớn như vậy." Trang Ôn nỗ lực nói sang chuyện khác.
"Bốp bốp."
Vừa dứt lời, lại là hai đạo roi mây hạ xuống, Bạch Lạc Tích chỉ có thể cắn răng kiên trì.
"Mẫu thân, tỷ tỷ làm sao vậy?" Tịnh nhi nhìn ra Bạch Lạc Tích thống khổ, tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn là có chút bận tâm.
"Tỷ tỷ làm sai chuyện, di mẫu đang giáo huấn nàng." Trang Ôn chưa kịp mở miệng, Tiêu Yến thì giành trả lời trước, âm thanh nhu hòa, không thể không thừa nhận, cô là yêu thích đứa trẻ, thấy được Tịnh nhi nho nhỏ, trong lòng không nói ra được vui mừng, đi tới gần, vươn tay ra chọc ghẹo.
"Di mẫu ôm." Tiểu Tịnh nhi cũng không sợ người lạ, cảm nhận được thiện ý của Tiêu Yến, duỗi ra tay nhỏ.
"Ha ha, thật ngoan." Nhìn nụ cười phát ra từ nội tâm của Tiêu Yến, Trang Ôn dùng ánh mắt liếc nhìn Bạch Lạc Tích, nỗ lực nhắc nhở Tiêu Yến, nhưng người sau hoàn toàn bỏ qua, trực tiếp đưa tay tiếp nhận Tịnh nhi.
"Phạt quỳ có thể thất thần sao?" Ôm lấy Tịnh nhi chậm rãi đi tới bên người Bạch Lạc Tích, dùng chân đá đá người tư thế có chút biến hình, nghiêm khắc răn dạy.
"..."
Theo động tác của Tiêu Yến, Bạch Lạc Tích lại một lần nữa điều chỉnh tư thế quỳ, trong vòng một canh giờ, không biết đã bị đánh bao nhiêu roi mây, chỉ là không ngừng thẳng tắp sống lưng, giơ hai tay lên.
"Hôm nay đêm đã khuya, có cái gì ngày mai lại phạt đi." Trang Ôn nỗ lực khuyên bảo, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng nhìn ra Bạch Lạc Tích kiên trì không nổi rồi.