"Không biết đại sư có thể vì ta chỉ điểm bến mê hay không." Bạch Lạc Tích xác nhận đối phương chính là người chính mình cực khổ tìm kiếm.
"Thí chủ mời ngồi, chỉ điểm không dám làm, đúng là có thể bàn luận phật lý"
"Đại sư, ngài cảm thấy đương kim thánh thượng như thế nào?" Bạch Lạc Tích híp mắt nhìn về phía đối phương, nói lời kinh người."Thí chủ, bần tăng rất lâu không màng thế sự, bây giờ bách tính an vui, xã tắc thịnh vượng, thánh thượng tự nhiên là minh quân" Bạch Hiên chậm rãi nói ra.
"Ta hỏi không phải thế nhân, chỉ hỏi đại sư cảm thấy như thế nào." Bạch Lạc Tích hùng hổ dọa người.
"..."
Bạch Hiên lúc này mới giương mắt nhìn kỹ thiếu nữ phía đối diện.
"Thí chủ là.." Trong lòng Bạch Hiên cả kinh, vốn tưởng rằng đời này cũng sẽ không gặp đứa nhỏ này nữa.
"Dư nghiệt Bạch thị phản bội năm đó." Bạch Lạc Tích không e dè.
"Hà tất.. Còn muốn tìm tới, xem ra thí chủ hiện tại sống rất tốt." Bạch Hiên đánh giá Bạch Lạc Tích, một thân gấm Tứ Xuyên, khí tức vương giả trong ánh mắt giống y như Tiêu Yến năm đó, không có nửa phần sa sút trong lời đồn.
"Ta đến, chỉ muốn hỏi một câu, việc năm đó, có xuất phát từ chân tâm hay không." Bạch Lạc Tích thấy đối phương không có một chút nào vui sướng của sự gặp lại, trái tim dần dần trầm xuống.
"Chuyện cũ năm xưa, không đề cập tới đi." Bạch Hiên né tránh, nhưng ánh mắt lóe lên để Bạch Lạc Tích càng thêm nghi hoặc.
"Được, vậy ta thì sao? Ở trong lòng ngài, ta tính là gì?"
".. Thân phận của ngài không cần tới hỏi bần tăng, nếu như không có chuyện gì khác, bần tăng phải đi tụng kinh, cáo từ" Bạch Hiên đứng dậy rời đi.
Bạch Lạc Tích ngơ ngác ngồi ở trong đình nghỉ mát, nàng từng tưởng tượng ngàn vạn loại cảnh tượng gặp lại, cũng không có nghĩ đến Bạch Hiên sẽ lạnh lùng như vậy, phụ thân trong ký ức là người yêu ghét rõ ràng, trong sáng ấm áp.
Ước ao trong lòng bị trong nháy mắt tưới tắt, nàng vẫn không tin phản bội của năm đó là thật, vẫn không tin mình thật sự bị phụ thân vứt bỏ, bây giờ xem ra.. Đều là thật sự.
Mãi đến tận mặt trời xuống núi, Bạch Lạc Tích mới được ám vệ của Tiêu Yến tìm được, quần áo đã bị hơi nước thấm ướt, từ xa nhìn lại, có chút chật vật.
Hết chương 103