Lắc Tay Tình Yêu

Chương 30




Tiếng gót giày vội vã vang khắp đại sãnh ngô Thị, khuôn mặt Ánh Khiết mang một màu sắc u ám, các nhân viên thấy cô bước đến cũng lập tức tránh đi nhường đường. Ánh Khiết bước đến trước văn phòng chủ tịch, chưa kịp bước vào đã bị ngăn lại:

-Đại tiểu thư, chủ tịch đang họp, cô không thể vào được, thật xin lỗi_ Cô thư kí đứng chắn trước cửa không cho Ánh Khiết bước vào

-Tôi không cần biết, tôi có chuyện cần nói với chủ tịch, mong cô tránh ra cho_ Ánh Khiết thể hiện sự nóng vội, nếu như thường ngày cô sẽ không bao giờ làm như vậy.

-Thật xin lỗi, mong cô đừng làm khó tôi, chủ tịch có dặn không một ai có thể làm phiền đến ngài trong lúc họp, kể cả nhị tiểu thư, mong cô vào phòng chờ dùng một tách trà, sau khi họp xong tôi sẽ lập tức nói với chủ tịch_ Cô thư kí ra sức thuyết phục

-Không thể nào, tôi muốn vào cô mau tránh ra đi_ Ánh Khiết đẩy cô thư kí trước mặt.

-Cô thật có phong độ của một tiểu thư đó_ Tay vặn khóa cửa của Ánh Khiết dừng lại bởi vì một giọng nói đầy vẻ khiêu khích, Ánh Khiết quay người đưa ánh mắt không một chút cảm xúc nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Nhìn thấy Tuyết Phù đang đứng khoanh tay trước ngực, lộ ra một bộ dáng đầy kiêu ngạo, Ánh khiết chợt nhíu mày. Cô thư kí ban nãy lập tức cúi đầu, làm ra bộ dáng đầy lúng túng:

-Giám đốc Quách, tôi đã cố gắng ngăn cô ấy nhưng…

-Không sao, cô cứ đi làm việc của mình, để đây tôi xử lý_ Tuyết Phù xua tay, bảo cô thư kí nhanh chóng rời đi.

Sau đó, bầu không khí lạnh lẽo, bao trùm hai người. Ánh Khiết không quan tâm đến Tuyết Phù, nhất quyết mở cửa phòng họp. 

-Cô thật cứng đầu, cô muốn nói gì thì cứ nói với tôi, lời của tôi cũng như là của chủ tịch thôi.

-Cô nghĩ mình là ai, con nuôi chủ tịch có thể quyết định mọi chuyện sao?_Ánh Khiết khẽ cười.

-Nếu đúng thì sao, kể cả việc thu mua Thiên Ân ông ấy còn nghe tôi, vậy thì hỏi cô lời nói của tôi có giá trị hay không?_ Tuyết Phù nhướng người về phía Ánh Khiết, nhìn nụ cười nửa miệng ấy khiến tâm trạng Ánh Khiết càng tệ hơn, cô nắm chặt tay, gằn giọng:

-Cô nói, chuyện thu mua Thiên Ân là do cô thúc giục.

-Đúng vậy, cô thấy có thích không.

“Chát” Một cái tát tay không nhanh không chậm được gián xuống và má trái của Tuyết Phù, khiến cô trở tay không kịp.

-Cô dám đánh tôi_ Tuyết Phù ôm lấy một bên má nóng rát của mình, trừng mắt hét lớn với Ánh Khiết.

-Đánh cô thì đã làm sao, tôi thích đánh đó, cô làm gì tôi, đánh cho cô biết thế nào gọi là tính người, đánh cho cô biết bản thân người khác nhịn cũng phải có cực hạn_ Đôi mắt Ánh Khiết vừa lạnh vừa đỏ tràn đầy tức giận.

-Tôi thật sự không hiểu, cô làm vậy là vì yêu không được nên muốn phá hoại, hay là vì lợi ích của bản thân, nếu cô yêu Á Luân chắc chắn cô sẽ không bao giờ để anh ấy lâm vào tình trạng như bây giờ, cô có biết Thiên Ân đối với anh ấy quan trọng như thế nào không, cô nói đi rốt cuộc cô muốn gì?

-HaHa, yêu à, cô nghĩ hắn ta có thể khiến cho tôi yêu được hay sao, cô sai rồi, trên đời này thứ mà Tuyết Phù này yêu nhất chính là danh vọng, là danh vọng cô biết không?

-Vì danh vọng, cô bán rẻ lương tâm của mình, cô sát hại bạn bè, cô làm tổn thương người khác, Quách Tuyết Phù tôi cho cô biết, hôm nay chính là ngày kết thúc tình bạn của chúng ta, sau này tôi với cô không đội trời chung, dù cô có vang xin tôi hay chết trước mặt tôi, một giọt nước mắt của Ngô Ánh Khiết này cũng sẽ không vì cô mà rơi, dù cho nó có là thương hại đi nữa. Phiền cô nói với ba nuôi của mình, lần sau tôi sẽ quay lại_ Ánh Khiết nói xong xoay người bước đi.

-Cô còn tới làm gì, nơi đây không có chỗ của cô_ Tuyết Phù tức giận quát vọng theo.

-Người không có tư cách ở đây nhất chính là cô, nơi đây chính là tâm huyết của Ngô gia, mong cô sớm ngày rời đi, đừng để nơi đây bị váy bẩn bởi thứ rác rưởi như cô_ Ánh Khiết không quay đầu lại, cứ như thế khí thế hiên nagng bước ra ngoài, làm cho Tuyết Phù cũng một phen kinh ngạc, đây chính là lần đầu tiên cô trong thấy một Tiêu Ánh Khiết như thế.

-Đã xảy ra chuyện gì?_ Ngô Tuấn Khải từ văn phòng bước ra, nhìn thấy Tuyết Phù đang trừng mắt nhìn ra cửa, bộ dạng cực kỳ thê thảm

-Ông còn hỏi, chính là do đứa cháu vàng ngọc của ông đó, cô ta tát tôi, lần sau chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.

-Cô tức giận thì được gì, nếu bản lãnh cô không có thì ăn đòn là chuyện đương nhiên, đi về văn phòng làm việc đi, coi lại bộ dạng của cô bây giờ thật khiến tôi mất mặt _ Ngô Tuấn Khải không hài lòng, liếc mắt về phía Tuyết Phù ra chiều cảnh cáo, sau đó liền quay lại văn phòng.

Tuyết Phù tức giận dậm chân thật mạnh, cô thề sau này không băm Ánh khiết thành trăm mảnh cô sẽ không mang họ Quách.

Không gian yên tĩnh trong quán café sang trọng, Ngạo Khuyển đang nhăm nhi tách café của mình, cậu hình như đang đợi ai đó, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.

Ngoài cửa, một bóng dáng nam nhân xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú nhưng mang theo một khí sắc lạnh lùng ngút trời, điểm đôi mắt sắc lạnh, Á Luân liền trong thấy Ngạo Khuyển đang nhìn mình, một cái nhìn xã giao bình thường, nhưng đối với Á luân nó tràn đầy địch ý.

Đôi chân dài hướng về phía Ngạo Khuyển bước tới.

-Viêm tổng đến rồi sao? Ngài đây thật đúng giờ_ Ngạo Khuyển đứng lên bắt tay với Á Luân, miệng nở nụ cười ẩn ý.

-Nói vào chủ đề chính đi_ Á Luân ngồi xuống, không lôi thôi nhiều lời, trực tiếp hỏi.

-Anh không cần gấp, đối với chúng ta không chuyện gì quan trọng bằng Ánh Khiết_ Ngạo Khuyển không để ý đến thái độ lạnh lùng của Á Luân, cậu thông thả nói.

-Ánh Khiết, có chuyện gì xảy ra với cô ấy?_ á Luân nhíu mày

-Cũng không có gì, chỉ muốn nói cho anh biết, tối nay tôi có chút chuyện muốn mượn cô ấy từ anh, anh không có vấn đề gì chứ?

-Không được_ Á Luân không suy nghĩ, liền từ chối.

Không ngoài dự tính của Ngạo Khuyển, cậu chỉ cười nhạt

-không sao, dù sao hỏi qua anh cũng chỉ để xem chút phản ứng, coi anh quan tâm cô ấy ra sao thôi, đã làm tốn thời gian của Viêm tổng đây, tôi xin phép đi trước_ ngạo Khuyển đứng dậy, bước ra khỏi cửa.

Á luân nhìn theo bóng Ngạo Khuyển, trong lòng có một dự cảm không tốt, cậu lấy điện thoại ra nhắn ngay số của Ánh Khiết mà gọi, nhưng phản hồi lại chỉ là giọng của nhân viên tổng đài, ánh mắt Á Luân bắt đầu kéo băng, tay cậu nắm chặt điện thoại.

Ngồi trong salon làm tóc nổi tiếng, Ánh Khiết đưa mắt nhìn người phía trước mặt mình, không nhịn được liền hỏi:

-Ngạo Khuyển anh kéo em đến đây làm gì, lại còn tắc nguồn điện thoại của em nữa chứ, ý gì đây?

Ngạo Khuyển đang vắt chéo chân trên sô pha xem tạp chí, nghe Ánh Khiết liền ngẩn đầu lên, cười cười:

-Xin lỗi vì không nói cho em biết trước , thật ra hôm nay mẹ anh muốn anh về nhà tham dự tiệc sinh nhật của bà, nhưng mà đó chỉ là cái cớ thôi, ý bà muốn anh với ba làm hòa, thứ hai chính là muốn giới thiệu bạn gái cho anh

Ánh Khiết như đã mường tượng ra được chút gì đó:

-Ba anh với anh làm hòa là chuyện tốt, còn chuyện thứ hai bác gái muốn giới thiệu bạn gái cho anh có gì không tốt, anh cũng phải có người yêu thôi, nhưng hôm nay lại kéo em theo chẳng lẽ anh muốn em đứng ra lựa chọn dùm anh sao?

Nụ cười khổ trên môi Ngạo Khuyển không nhỉn được mà kéo lên, cậu thật không ngờ cô gái mà cậu thích lại đòi đứng ra kiếm người yêu dùm cậu, thật sự không còn gì để nói:

-Không phải, em nên biết Ngạo Khuyển anh đây đâu phải đẹp trai tầm thường, anh là cừu non, sợ nhất là đám sói xám kia tranh lúc anh say rượu mà tổn hại đến thanh danh “ giữ mình như ngọc” của anh đây, cho nên nhờ em đứng ra bảo vệ người anh trai này có được không?

-Nhưng phải bảo vệ bằng cách nào, em giúp anh uống rượu à, tửu lượng của em thật không không tốt

-Không cần, em chỉ cần đóng giả bạn gái của anh là được rồi

-Đóng giả bạn gái của anh, nhưng sao có thể…_ Ánh Khiết lo lắng, chuyện này nếu để Á Luân biết, không biết cô sẽ bị hành hạ thành dạng gì nữa.

-Đừng suy nghĩ nữa, chỉ có ngày hôm nay thôi, em là em gái tốt nhất của anh, làm ơn giúp người anh trai tài hoa này đi có được không?_ Ngạo Khuyển làm vẻ mặt đáng yêu.

-này anh đừng có hở ra là tự cao về mình như thế có được không, làm em chịu hết nổi- Ánh Khiết lắc đầu.

-Ok, Ok, được thôi, quyết định vậy đi, giờ em lo chú tâm mà làm đẹp đi, tối nay đừng làm anh mắt mặt là được_ Ngạo Khuyển không quên trêu trọc cô, sau đó chú tâm vào tạp chí.

Lúc này trong phòng tổng giám đốc Thiên Ân, trợ lý Điền đang cực kỳ cảm thấy không thoải mái, tổng giám đốc cao cao tại thượng của cậu đang khí lạnh ngút trời, mà nguyên nhân chỉ có duy nhất là do vị phu nhân tương lai kia.

-Cậu, xuống phòng tài vụ, tìm người nào thân với Ánh Khiết nhất, điều tra xem coi có ai biết hiện giờ Ánh Khiết đang ở đâu không, nếu có quay về báo với tôi ngay lập tức_ Á Luân giọng không cảm xúc, ra lệnh cho Điền khang.


-Vâng_ Điền Khang tức tốc chạy xuống phòng tài vụ, lệnh của boss lớn không làm nhanh thì chỉ có nước lãnh hậu quả.

-Á_ Tiếng la thất thanh lên, Điền Khang quay lại chỉ thấy một đóng giấy tờ đang bay loạn xạ, phía dưới chính là khuôn mặt nhăn nhó của một cô gái.

Do chạy quá nhanh cậu không để ý, đã đụng trúng cô gái đó, thấy có lỗi cậu lập tức ngồi xuống gom các giấy tờ lại, sau đó liền đỡ cô ấy lên, chưa kịp xin lỗi đã nghe giọng đầy khó chịu vang lên:

-Mắt anh để đâu vậy hả, đụng trúng tôi đã không xin lỗi, đứng đó nhìn gì chứ.

-Cô…, tôi đụng trúng cô, là lỗi của tôi nhưng cô đừng có dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với tôi có được không?_ Điền Khang khó chịu

-Anh bây giờ là thái độ gì đây, vậy anh cho tôi hòi, tôi phải dùng giọng điệu gì dnói chuyện với anh, trong khi anh không xin lỗi tôi_ Giọng nói đó vẫn chua chat như vậy.

Nhìn lại thấy thời gian không có nhiều, nếu như đứng đây nói lý lẽ với cô gái này, thì cậu sẽ chết với tổng giám đốc khi không hoàn thành nhiệm vụ, không suy nghĩ, cậu liền nói:

-Tôi không có thời gian nói chuyện với cô, chuyện khi nãy xin lỗi, vậy nha tạm biệt_ Nói xong, liển chạy đi

-Này này..._ Tiếng cô gái vọng theo sau, lộ rõ sự tức giận.

Điền Khang đến trước phòng tài vụ, chỉnh đốn trang phục, dùng điệu bộ lịch thiệp của mình thường ngày lịch thiệp chào hỏi, làm cho các cô gái trong phòng điều ngẩn ngơ

-Chào mọi người, tôi là Điền Khang trợ lý của tổng giám đốc, mọi người có thể cho tôi hỏi một chút được không?

-Thì ra là trợ lý Điền, anh muốn hỏi gì thì cứ tự nhiên_ Mọi người gật gật đầu

-Các vị có biết thư ký tiêu lúc trước có làm ở đây, người thân với cô ấy nhất là ai không ?

Tiếng mọi người xôn xao thì liền ngừng hẳn, nhìn ra ngoài trước cửa, thấy bộ dáng chật vật của ai đó bước vào, liền tá hỏa:

-Tiểu Bối, cậu làm sao vậy, sao lại thành như thế này.

-Mình thật xui xẻo, lúc nãy đụng trúng một tên trời đánh nào đó, làm mình té ngã còn không xin lỗi liền bỏ chạy, đừng để mình gặp lại anh ta, nếu không hắn ta chết chắc_ Hạ Tiểu Bối bức xúc lên tiếng.

Điền Khang hình như hơi ngạc nhiên với giọng nói này, hình như cậu đã nghe qua ở đâu đó, chưa kịp nghĩ thông liền nghe mọi người la lớn:

-A. không phải người thân với Tiêu Ánh Khiết nhất là Hạ Tiểu Bối sao?

-Đúng đúng, Tiểu bối, có trợ lý Điền phòng tổng giám đốc muốn gặp cậu

-Gặp tôi_ Tiểu Bối ngẩn người, cô xoay qua nhìn theo hướng của mọi người chỉ, mắt liền trợn tròn, Điền Khang cũng không ngoại lệ:

-Là anh/ Là cô

Giọng chứa mùi thuốc súng của Hạ Tiểu Bối cất lên:

-Hay lắm, anh tìm tôi có chuyện gì, muốn xin lổi sao, hay là muốn khiêu chiến

-Xin lỗi tôi không rãnh, cô có biết Tiêu ánh Khiết không?_ Điền Khang trầm tĩnh

-Thì sao?

-Cô có biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu không?_ Điền Khang tiếp tục hỏi.

-Không biết_ Hạ Tiểu Bối khoanh tay, không tình nguyện trả lời.

-Cám ơn_ Sau đó Điền khang liền quay lưng bỏ đi, không nói gì thêm, làm cho máu nòng trên đầu Hạ Tiểu Bối xông lên não, cô nghiến rang hét lớn:

-Hắn ta tên gì?

Mọi người sợ hãi đáp nhanh_ Điền Khang

-Điền Khang, Điền Khang, anh chết chắc rồi_ Hạ Tiểu Bối nắm chặt tay xoay lưng bước vào trong, cả ngày hôm đó tâm trạng cô hình như điều là ở mức âm.

Ngạo Khuyển dừng trước cổng của một ngôi biệt thự lớn, cậu xuống xe mở cửa cho Ánh Khiết, liền nắm tay cô khoác lên tay mình bước vào trong, Ánh Khiết có phần ngượng ngùng nhưng vì muốn giúp đỡ anh trai tốt, phải cố gắng tỏ ra vui vẻ.

Bước vào phía trong, tiếng nhạc du dưa vang lên, màu sắc lấp lánh của các bộ trang phục dạ hội làm cho khoảng sân thêm phần rực rỡ, mọi người chăm chú nhìn về phía Ngạo Khuyển, ai ai cũng biết đây chính là con trai của chủ buổi tiệc hôm nay và cũng là một ca sĩ nỗi tiếng trong nước.

-Khuyển nhi con về rồi_ Một vị phu nhân nào đó chạy về phái ngạo Khuyển ôm chặt lấy cậu, trong có phần hơi giống cậu, Ánh Khiết đứng bên cạnh loáng thoáng đón ra, có lẽ đây là mẹ cậu. theo sau bà là một người đàn ông đầy cương nghị.

-Vâng, mẹ, sinh nhật vui vẻ_ Ngạo Khuyển ôm lấy bà, sau9 đó nhìn ra phía sau, giọng có chút miễn cưỡng gọi:

-Ba.

Người đàn ông phái sau, chính là ba của Ngạo Khyển, Ánh Khiết có chút run sợ, nghe nói ông ấy là viện trưởng của một bệnh viện lớn trong nước, cộng thêm khuôn mặt nghiêm nghị làm cho người khác cảm thấy bị áp bức.

-Ừm, về rồi thì vào trong đi_ Ông nói nhưng không không nhìn Ngạo Khuyển, muốn nắm tay vợ dẫn vô phía trong nhưng bị bà cản lại.

-Khoan khoan, con còn chưa giới thiệu xong mà, cô bé đáng yêu phía sau còn là ai vậy_ Ngạo phu nhân cười nhân từ nhìn Ánh Khiết.

-À, giới thiệu với ba mẹ đây là bạn con, tên là Tiêu Ánh Khiết.

-Chào hai bác, bác gái sinh nật vui vẻ_ Ánh Khiết lễ phép cúi đầu với hai vị tiền bối trước mặt.

-Ây, ngoan lắm, cám ơn con, chúng ta vào trong thôi, hôm nay bác cảm thấy rất vui đó_ Ngạo phu nhân cười tươi.

-Trời đây lạnh lắm, chúng ta vô trong thôi bữa tiệc sắp bắc đầu rồi_ Viện trưỡng Ngạo, yêu chiều nhìn vợ, sau đó dìu bà bước vào trong, Ánh Khiết và Ngạo Khuyển cũng nối bước theo sau.

Buổi tiệc diễn ra cũng không có gì đặc sắc, chỉ là Ánh Khiết phải cùng Ngạo Khuyển đi tiếp khách, Ngạo Khuyển đoán không lầm, hôm nay quả thật có rất nhiều tiểu thư danh giá đến dự ai nấy cũng điều rất đẹp, có không ít người đến tiếp cận Ngạo Khuyển, Ánh Khiết cũng biết trách nhiệm của mình mà ra sức giải vây, đến gần 9h cô mới được rời khỏi.

Cảm giác mệt mỏi, khiến cô không kiềm được mà nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy cô như vậy Ngạo Khuyển không đành lòng đánh thức chỉ hỏi cô địa chỉ, một đường đưa cô về nhà.

Trước cửa biệt thự, Á Luân dựa người vào xe hơi, hơi thở có chút nặng nề. thấy đèn xe phản đến trước mặt mình, cậu đứng thặng người, ánh mắt quét đến người bên trong xe đó.

Ngạo Khuyển dừng xe, tháo dây an toàn, xuống xe định mở cửa cho Ánh Khiết, nhưng nào ngờ cậu lại bị công kích bất ngờ. Á Luân tràn ngập tức giận đấm mạnh vào mặt Ngạo Khuyển, bao nhiêu khí tiết tức giận từ sáng đến giờ cậu mới được xả ra.

Ánh Khiết giật mình, nhìn thấy cảnh Á Luân đánh Ngạo Khuyển, cô gấp gáp xuống xe, cản Á Luân lại.

-Á Luân, anh dừng tay lại, đừng đánh nữa.

Nghe tiếng Ánh Khiết, Á Luân lập tức xoay người nhìn cô, nhanh chân bước đến bên cô xem xét từ trên xuống dưới_ Tiểu Khiết, em có sao không, có bị thương chỗ nào không, em làm anh lo chết đi được

-Em không sao_ Ánh Khiết ngẩn người nhìn Á Luân, sau khi quan sát thấy Ánh Khiết không bị gì, cậu kéo cô ra sau mình, tiến đến phía Ngạo Khuyển lúc này còn đang loạn choạng đứng dậy, tay chùi chút máu bên khóe miệng.

-Tôi đã cảnh cáo cậu, không được đưa cô ấy đi, cậu hình như coi thường lời nói của tôi.

-Haha, lời nói của anh quan trọng vậy sao, tôi đưa cô ấy đi đâu liên quan gì tới anh_ Ngạo Khuyển cười lớn

-Cô ấy là vợ của tôi, tôi cấm cậu sau này không được đến gần cô ấy, nếu không tôi không tha cho cậu đâu_ Á Luân nói giọng đầy cảnh cáo.

-Cô ấy là vợ anh, anh nói đùa sao, bất quá chỉ có thể gọi là vợ chưa cưới, nhưng đối với Ngạo Khuyển này dù cô ấy có là vợ của anh trên pháp luật tôi cũng có cách giành lấy cho bằng được.

-Ngạo Khuyển_ lần này Ánh Khiết lên tiếng, cô không tin những gì mình nghe thấy

-Ánh Khiết, anh nói cho biết, từ trước đến nay anh đều thích em, thật lòng chỉ nghĩ đến em_ Ngạo Khuyển nhìn Ánh Khiết bằng ánh mắt thâm tình.

-Cậu câm miệng lại cho tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu có nghĩ cũng đừng mơ tới _ Á Luân bị chọc giận, tên nhóc con kia dám đứng trước mặt cậu, tỏ tình với Ánh Khiết.

-Nếu tôi thích vậy thì sao_ ngạo Khuyển thách thức.

Ánh Khiết không muốn nhìn thấy hai người đánh nhau, liền lên tiếng_ Ngạo Khuyển, anh cũng biết em chỉ coi anh là anh trai tốt, nhưng…

-Anh biết, anh cũng không muốn nói ra, nhưng hôm nay anh nói vớ em chỉ mong em hiểu, thật ra trên đời này không chỉ có một người yêu em, anh cũng yêu em, sau này em có bất kỳ uất ức nào, anh ta đồi xử không tốt với em, chỉ cần em nói với anh, anh liền trở về đưa em đi_ Ngạo Khuyễn nói rõ ràng từng chữ, chỉ mongn Ánh Khiết hiễu rõ tấm lòng của mình.

-Cám ơn anh_ Ánh Khiết xúc động

Ngạo Khuyển quay lại nhìn Á Luân, dùng ánh mắt kiên định nhìn cậu_ Tôi nói cho anh biết, đối xử với cô ấy cho tốt, nếu không dù tôi chỉ còn một ngày có thể sống tôi cũng sẽ quay về quyết mang cô ấy đi, anh nhớ kỹ đó, Ngạo Khuyễn này nói được làm được.

-Tôi có chết cũng quyết mang cô ấy theo, không để cậu có cơ hội đó đâu_ Á Luân lạnh lùng đáp trả.

Ngạo Khuyển xoay người, ôm lấy Ánh Khiết trước ánh mắt muốn giết người của Á Luân, vỗ về cô nói:

-Ánh Khiết anh phải đi rồi, nhưng em cứ yên tâm anh luôn dõi theo em, sau này muốn nói chuyện với anh thì cứ gửi mail, muốn gặp anh thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức liền trở về, số điện thoại vẫn như cũ, điện thoại cũng sẽ không bao giờ khóa, cứ như vậy chờ em, sống cho tốt, không thôi anh sẽ lo lắng, tạm biệt em.

Ánh Khiết rơi nước mắt, cô không biết mình có phúc phần gì sao lại có được tình yêu của hai người đàn ông tốt như vậy, cô không muốn rời xa người anh trai này, nhưng nếu cứ để ba người cùng bị nhốt trong cái vòng tròn tình yêu, thì một người tình nguyện ra đi cũng là cách giải quyết tốt nhất.

-Anh hãy bảo trọng, tạm biệt anh, Ngạo Khuyển ca ca

Ngạo Khuyển buông Ánh Khiết ra, sau đó lên xe phóng thẳng đi, đâu ai biết được lúc quay đầu anh cũng không cầm nỗi nước mắt.

Nếu sự lãng mạn trở thành điều vướng bận 

anh nguyện vì em quay lại với nỗi cô đơn 

Nếu vương vấn trở thành xiềng xích 

Anh sẽ vì em từ bỏ ước thề 

Có một thứ tình yêu gọi là chia tay 

vì yêu mà từ bỏ giấc mơ thiên trường địa cửu 

Nếu việc ta níu giữ nhau khiến em mất đi mọi thứ 

Hãy để tình yêu chân thật đưa anh đi 

Có một thứ tình yêu gọi là chia tay 

vì yêu, mà từ bỏ thiên trường địa cửu 

Anh ra đi bình yên để em có tất cả 

Hãy để tình yêu chân thật giúp anh nói lời chia tay

(Có một tình yêu gọi là buông tay- A Mộc)

Á Luân nhìn thấy Ánh Khiết khóc, lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn bước đến ôm lấy cô an ủi:

-Ngoan đừng khóc, vào nhà thôi, cả ngày hôm nay anh lo lắng cho em, cơm cũng chưa ăn quần áo cũng chưa thay, em cũng mệt rồi vào nghỉ sớm, ngày mai chúng ta còn có việc quan trọng phải làm.

Lau khô nước mắt, Ánh Khiết ngạc nhiên hỏi_ Việc quan trọng, là việc gì.

-Đăng kí kết hôn…