Đoàn người Vân Tử Lạc nghênh ngang rời đi.
Hồng NGọc công chúa sớm đã hóa đần, tùy ý để mấy người thị vệ cùng nha hoàn dìu mình từ trên mặt đất dậy, nàng ta vẫn đỡ đẫn không nhúc nhích.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Tiểu Mai đỡ Hồng Ngọc công chúa dậy, sắc mặt khó coi.
Hồng Ngọc công chúa mấp máy môi, không nói gì, ánh mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía xe ngựa Vân Tử Lạc vừa rời đi.
Cho đến khi Tiểu Mai dìu nàng ta lên kiệu, đưa về phủ của Tiếu Đồng ở trong thành, đến lúc trong phòng không còn ai nữa, Hồng Ngọc công chúa mới cầm lấy tay của Tiểu Mai lẩm bẩm: " Nàng ta là nữ nhân sao? Nàng ta là nữ nhân sao?"
Nàng ta lặp lại câu hỏi hai lần.
Nghĩ đến vẻ mặt và hành động của Vân Tử Lạc, toàn thân của Tiểu Mai liền cảm thấy lạnh lẽo, nàng ta cũng hoảng sợ vô cùng.
"Tiểu thư, chúng ta không nên đụng vào nàng ta, nàng ta không phải là người chúng ta đối phó được"
Nàng ta nói ngày vào vấn đề chính.
"Là ta nhìn nhầm rồi"
Sắc mặt Hồng NGọc công chúa tái nhợt, cầm lấy tay nàng ta không buông.
"Thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, nhưng ta lại không ngờ trên thế gian này lại có một nữu nhân lợi hại như vậy. Có phải sẽ không có người nào dám bắt nạt nàng ta không?"
Nói rồi, trong ánh mắt nàng ta thoáng vẻ hâm mộ.
Tiểu Mai biết, tiểu thư từ nhỏ đến lớn vẫn muốn mình lợi hại hơn, nhưng lại không làm nổi, cho nên tất cả hy vọng đều đặt lên người Nhiếp chính vương.
Khi biết được Nhiếp chính vương đã có nữ nhân khác, còn đối vơi nữ nhân kia như bảo bối, sủng ái vô cùng, tất cả hy vọng của tiểu thư liền sụp đổ, lòng tiểu thư nguội lạnh.
Nàng ta chua xót thấp giọng nói: " Tiểu thư, nữ nhân thì không cần lợi hại như vậy, Tiểu Mai chỉ hy vọng, tiểu thư có thể quên hết được cừu hận, sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc"
Bình thường?
Hồng Ngọc công chúa hơi ngửa mặt lên, khẽ hạ tấm khăn che mặt xuống, cười chế giễu.
Ánh mắt nàng ta liền trở nên mờ mịt.
"Tiểu thư, mau bôi thuốc đi" Tiểu Mai đưa thuốc đến nói.
--
Ở bên này, Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh đến ngã ba thì chia tay nhau, nàng Vân Tử Lạc mang Vân Hạo về Vân phủ.
Tiền viện truyền đến lệnh của Vân Kiến Thụ nói là lúc nào Đại thiếu gia trở về thì đến đại sảnh.
Vân Tử Lạc và Vân Hạo liên đến đại sảnh, Đào nhi đến thư phòng báo tin cho Hải Yến.
Vân Kiến Thụ đang ngồi ở đại sảnh, hai tay xoắn nhẹ đầu ngồi của mình, hàng mày chau lại.
Vân Tử Lạc bước vào nhìn thấy vậy, liền tiến lên hỏi: " Phụ thân, người đau chân sao? Để con xoa bóp cho người"
Nàng ngồi xổm xuống bóp chân cho Vân Kiến Thụ, trong một khoảng khắc ánh mắt nàng thoáng qua vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.
Cho dù ông ấy không phải là cha ruột của nàng nhưng ông ấy đối với nàng vẫn luôn tận tâm, nàng đối với ông ấy như chính cha ruột mình cũng là điều nên làm.
"Trời tối quá, chắc là sắp mưa rồi, chân này của ta gặp thời tiết như vậy sẽ đau nhức như vậy, cũng không biết đến khi nào mới có thể đi lại được, lại làm phiền các con"
Vân Kiến Thụ cười khổ nói,rồi bảo Vân Hạo ngồi xuống, lúc ông ấy nhìn thấy con hồng hồ ly trên cổ Vân Tử LẠc thì liền ngây ngẩn hỏi nó.
Vân Tử Lạc vẫn trả lời như cũ,sau đó lảng sang chuyện khác: " Phụ thân nói gì vậy, trong phủ có nhiều người hầu như vậy, vẫn còn chưa tới lượt bọn con hầu hạ phụ thân, mà cho dù liên lụy thì sao chứ. Chân này của phụ thân cũng không thể gấp gáp được, muốn đi lại phải luyện tập thường xuyên, như vậy mới tốt lên được"
"Ừm, hôm nay các con đi đâu vậy?"
Vân Kiến Thụ dò xét hỏi.
"Linh Linh hẹn con đến uống trà"
Vân TỬ Lạc đáp
Vân Kiến Thụ không nói thêm nữa, ông ấy nghiêng đầu nói với Vân Hạo: " Hạo nhi, hôm nay con không có ở phủ, Mã tiên sinh đến đây tìm con, ta và ông ấy đã nói chuyện nửa canh giờ"
"Ông ấy nói gì ạ?"
Vân Hạo khẩn trương hỏi.
"Thời gian trước Mã tinh sinh làm Lại bộ thượng thư, nhưng sức khỏe yếu nên muốn lui về nghỉ ngơi, Hoàng thượng đã đồng ý, đến lúc đó con và Lạc nhi hãy đến tiễn ông ấy một chút"
"Mã tiên sinh cáo lão hồi hương sao?"
Vân Tử LẠc kinh ngạc hỏi.
Mã tiên sinh, cũng là người Vân Kiến Thụ dạy bảo cho nàng, cho nên Vân Tử LẠc tài năng được như bây giờ cũng là nhờ vào sự dạy dỗ của ông ấy.
Chỉ là tính cách Vân Tử Lạc khác người, Mã Tiên Sinh lại không thân thiết với nàng, cho nên đối với việc Vân Tử Lạc được khen ngợi thông minh tài trí ông ấy cũng không dám kể công.
Dù sao, đây cũng là Vân Tử LẠc tự rèn luyện, ông ấy chỉ ở bên cạnh phụ đạo.
"Đúng vậy, mấy ngày nữa rời đi rồi"
Vân Kiến Thụ thở dài: " Ta đang nghĩ đến chuyện tìm một thầy khác cho Hạo nhi, nhưng trong kinh thành người được như Mã tiên sinh lại không nhiều"
Vân Tử Lạc gật đầu: "chuyện này không thể tùy tiện được, nhất định phải tìm một người có danh tiếng tốt, nhất định sẽ tốn nhiều bạc, chuyện này cứ giaoc ho con"
"Lạc nhi, con nói gì vậy? Chẳng lẽ số bạc đó ta không trả nổi sao? Chuyện này đừng nhắc lại nữa"
Vân Kiến thụ oán trách nhìn nàng.
Vân Tử Lạc cảm thấy rất cảm động,
Phụ thân làm như vậy, làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
Vân Hạo còn chưa hiểu rõ chuyện gì, cũng không hiểu hết chuyện hai người nói với nhau, đệ ấy do dự hồi lâu rồi mới lên tiếng: " Phụ thân, con sẽ đến học viên Thanh thư"
Đệ ấy sớm đã muốn như vậy, chỉ là phụ thân lại mời Mã tiên sinh, mà Mã tiên sinh lại có danh tiếng, cho nên không dám từ chối.
"học viện Thanh thư" Vân Kiến Thụ nhíu mày hỏi, rồi sau đó cười nói: " Được, vậy để ta viết một lá thư, thương lượng qua với Thái hậu"
Học viên Thanh thư là thư viện quý tộc nổi danh ở Kỳ Hạ, nơi này nho sinh không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là danh gia công tử của các đại thần tam phẩm trong triều.
Mặc dù Vân Kiến Thụ chỉ là quan ngũ phẩm nhưng dựa vào Thái hậu thì để Vân Hạo vào đây học là chuyện vô cùng đơn giản.
Thái hậu cũng nhanh chóng hồi đáp, còn phái thái giám bên cạnh mình đến truyền lời.
Nôi dung thì không truyền ra, chỉ thấy Vân Kiến Thụ sau khi nhận được tin, từ nội thất bước ra vẻ mặt liền u ám.
Vân Tử Lạc cảm nhận được không ổn.
Quả nhiên, Vân Kiến Thụ đến trước mặt Vân Hạo nói: " Hạo nhi, học viện Thanh Thư tạm thời không nhận tân sinh, chúng ta phải chờ một thời gian nữa, trước mắt cứ mời một vị tiên sinh đến phủ dạy cho con trước"
Vân Hạo thất vọng "Ừm" một tiếng.
Vân Tử Lạc nhanh nhạy bắt đươc ánh mắt của thái giám nhìn về phía Vân Hạo.
Ánh mắt nàng lập tức tối hẳn đi.
Vân Hạo mất đi thân phận trưởng tử Vân gia, thái hậu là người thế nào, chẳng lẽ nàng còn không hiểu.
Thái hậu căn bản không có ý định để Vân Hạo vào học viên Thanh Thư.
Biết như vậy, nên nàng cũng nói giúp Vân Kiến Thụ vài lời, để Vân Hạo không nghĩ nhiều.
Đến khi Đào nhi cùng Hải YẾn đến bốn người họ cùng Vân Kiến Thụ liền dùng bữa tối.
Nhà hoàn đến báo rằng Chu thị đã vài ngày rồi chưa ăn cơm.
Vân Kiến Thụ chau mày,:" Không ăn thì đổ đi, để chết đói chính là bà tà tự hại mình không phải do người khác"
Vân Tử Lạc vẫn ưu nhã ăn cơm, vờ như không nghe thấy.
Nàng đã đổi những người trông coi Chu thị thành nhóm khác, nàng chọn những nha hoàn thường ngày cừu oán với Chu thị, đám người này được cơ hội, nên đưa cho Chu thị toàn những thức ăn thừa...
Chu thị chịu ăn mới lạ!
Ha ha, bất quá để cho bà ta đói đến lả đi, bà ta mới biết thế nào gọi là đói bụng ăn quàng.
Mấy người họ ăn xong bữa tối thì trở về Lê Uyển, lúc này đã tối hẳn, trời đổ mửa tí tách.
Vân Tử lạc bước đến, đột nhiên nàng nhìn thấy một thân ảnh bên ngoài Lê Uyển.
"Ai?"
Nàng quá lê, rồi đuổi theo người đó.
Đến khúc cua, là một con ngõ cụt, bức tường đá xanh chặn ngang tầm mắt nàng, Vân Tử Lạc bước về phía hẻm vài bước, liền nghe tiếng ngời gọi nàng: " Lạc nhi,là ta"
Vân Tử Lạc nheo mắt, nhìn về phía có âm thanh.
"tử Uyên, sao huynh lại ở đây?"
"Để nhìn muội"
Sở Tử Uyên từ trong bóng tối bước ra, tóc còn dính nước.
Hai người đứng song song dưới mái hiên của bức tường, mưa càng lúc càng lớn.
"Tiểu thư"
Giọng Đào nhi từ ngoài hẻm vọng vào.
Vân Tử Lạc không đáp.
Dù sao không thấy nàng lên tiếng, Đào nhi sẽ tự biết nàng đã đuổi theo ra ngoài.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Đào nhi liền dẫn Vân Hạo rời đi.
SỞ Tử Uyên nghiêng mắt ngắm nhìn đôi mắt hạnh sáng như sao của Vân Tử Lạc, ánh mắt hắn thoáng vẻ mông lung.
"Chúc mừng huynh"
Vân Tử Lạc mấp máy môi nhiều lần, cuối cùng mới bật ra câu này.
"Muội cũng biết, đó chỉ là sỉ nhục mà thôi"
Sở Tử Uyên cong môi tự giễu.
"Đây là con đường huynh chọn, chỉ cần huynh không hối hận là được"
Vân Tử Lạc nhàn nhạt đáp, cũng không có ý định khuyên hắn.
Sở Tử Uyên khàn giọng lên tiếng: " Lạc nhi, nếu như muội nguyện ý đi theo ta, ta sẽ từ bỏ hôn sự này"
Vân Tử Lạc nhíu mày, nhìn hắn, ánh mắt lại có tia vui vẻ.
"Huynh chắc là sau này huynh sẽ không hối hận?"
"Nói như vậy là muội đồng ý?"
Ánh mắt Sở Tử Uyên lóe lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Vẻ mặt Vân Tử Lạc vẫn như cũ, nàng hỏi từng chữ từng chữ một: " Từ bỏ giang sơn, đến một nơi không ai biết huynh là Bát vương gia, ở đó sống cuộc đồi bình lặng, huynh cam lòng sao? Huynh nguyện ý sao? Huynh sẽ không hối hận sao?"
Nàng nói một mạch làm Sở Tử Uyên á khẩu không thể trả lời được
Một hồi sau hắn mới lên tiếng: " Lạc nhi, ta chỉ muốn biết, muội đồng ý sao? Nếu như muội có thể tiếp nhận ta, ta cũng có thể làm được như vậy"