Lạc Nhi Ý

Chương 246




Hồng Ngọc công chúa cong môi cười một tiếng, vươn hai tay ra trước định đón lấy Giáng Linh.

"Không được qua đó"

Vân Tử Lạc cầm chặt đuôi của hồng hồ ly, khóa trụ nó trên đùi mình.

"Vân nhị tiểu thư!"

Sắc mặt Hồng Ngọc công chúa lập tức biến sắc, nàng ta đứng bật dậy.

Lúc này, Hồng Ngọc công chúa vì kích động mà quên luôn Diêu Linh Linh và Vân Hạo bên cạnh, hai người họ cũng từ từ ngồi xuống.

"Chít, chít..."

Giáng Linh kêu lên như kháng nghị.

"Muốn qua đó cũng được thôi, vậy đêm nay ta sẽ bảo Hách Liên Ý lột da ngươi làm khăn choàng, đem thịt người nình lên, vừa hay cũng vào mùa đông lại càng thích hợp..."

Giọng Vân Tử Lạc lạnh băng, không khách khí uy hiếp.

Giáng Linh nghe vậy lập tức cúi đầu xuống, chui vào trong áo choàng của Vân Tử Lạc, không dám cử động dù là nhỏ nhất.

Nó cũng biết, nàng là nữ nhân thế nào, nói được ắt sẽ làm được!

Hơn nữa, chủ nhân luôn luôn nghe những lời nàng nói.

Nói không chừng thịt của nó sẽ được chủ nhân ăn cùng nàng cũng nên...

"A Hồng, A Hồng...."

Hồng Ngọc công chúa lại gọi vài tiếng, nhưng không thấy nó phản ứng thì lại càng tức giận.

"Sao ngươi dám uy hiếp nó?"

Vân TỬ Lạc hơi nhếch môi, ý cười mang theo vài nét tà khí: " Nó cũng chỉ là một con hồ ly, ngươi cho rằng nó có thể nghe được lời ta nói sao? Là nó không muốn đi với ngươi thôi"

"A Hồng có linh tính"

"Ta không biết ai là A Hồng, con hồng hồ ly này của ta tên là Giáng Linh"

Vân Tử Lạc vừa đưa tay vuốt vuốt bộ long của Giáng Linh, nhàn nhạt đáp.

Hồng Ngọc công chúa đuối lý, liền ngồi xuống đối diện Vân Tử Lạc.

"Vân nhị tiểu thư, xem ra Hách thích cô thật, ngay cả con hồ ly này cũng tặng cho cô"

Nàng ta nhìn thẳng về phía Vân Tử Lạc, trong ánh mắt không che dấu vẻ hôm mộ thậm chí là đố kỵ.

"Thì sao?"

Vân Tử Lạc cũng nhìn thẳng nàng ta đáp.

Hồng Ngọc công chúa hít một hơi, nói tiếp: "Nhưng mà, cô có từng nghĩ đến hay không, bên cạnh huynh ấy cần một nữ tử cơ trí giúp huynh ấy nắm chắc đại cuộc, cô có thể làm được sao?"

"Hơn nữa, Vân tướng quân cùng Hách, vĩnh viễn là kẻ thù, vậy cô sẽ chọn Hách hay là Vân tướng quân đây?"

Khéo miệng Vân Tử Lạc co rút, không nói gì.

Nàng cho rằng, những chuyện này chỉ có thể phát ra từ miệng của Cảnh Hoa vương phi, không ngờ rằng, một tiểu nhà đầu như nàng ta cũng hỏi nàng câu này.

Hồng Ngọc công chúa nói tiếp: " Nếu như cố làm ảnh hưởng đến tương lai của huynh ấy, như vậy là cô đang hại huynh ấy"

Vân Tử Lạc còn chưa lên tiếng thì Diêu Linh Linh đứng bên cạnh đã vô cùng tức giận, muội ấy đứng bật dậy:

"Cô cho rằng cô là ai? Cô có tư cách gì mà quản chuyện của hai người họ? Lạc nhi có rời khỏi Nhiếp chính vương hay không cũng không liên quan gì đến cô? Hừ, ta thấy cô có sống thêm mười kiếp nữa, Nhiếp chính vương cũng sẽ không nhìn cô lấy một lần"

Muội ấy tức giận vô cùng, bộ dạng như lần đầu tiên khiêu chiến với tình địch.

Vân Hạo sợ hết hồn, vốn nghe xong những lời của Hồng Ngọc công chúa nói, đệ ấy cũng đang suy nghĩ.

Nhưng khi nghe Diêu Linh Linh nói vậy, đệ ấy cũng không khỏi giật mình.

Thì ra, nữ nhân này nói chuyện dễ nghe như vậy, bề ngoài là vì suy nghĩ cho Nhị tỷ cùng Nhiếp chính vương nhưng kỳ thực nàng ta là đang suy tính cho bản thân mình.

Lúc này đệ ấy cũng không nhịn được tức giận liền đứng bật dậy, tay cũng nắm thành quyền.

Ai muốn nhị tỷ cùng Nhiếp chính vương chia tay thì đều là người xấu.

Lửa giận của thiếu niên bốc lên, mặt đệ ấy liền đỏ rần lên.

Vân Tử Lạc nghiêng đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay đệ ấy: " hạo nhi, đã quên những lời nhị tỷ nói với đệ rồi sao?"

Vân Hạo liền ngẩn ra.

Đợi khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vân Tử Lạc, trên mặt nàng không hề có một tia tức giận, tâm tình của đệ ấy lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.

Hồng Ngọc công chúa sau khi nghe những lời của Diêu Linh Linh sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

"Ta biết rõ Hách sẽ không nhìn ta"

Nàng ta thê lương nói: " Ta cũng không mong chờ nhiều. Nhưng mà, ta hy vọng,nữ nhân ở bên cạnh huynh ấy có thể ưu tú, như vậy mới xứng đôi với huynh ấy..."

"Ý cô là Lạc nhi không xứng với ngài ấy?"

Diêu Linh Linh như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, muội ấy nhíu mày hỏi: " Thực là đáng tiếc cho mắt của cô"

Hồng NGọc công chúa nghe vậy liền tức giận

"Các người đến ta xem các người là khách! Nhưng các ngươi không được phép mắng người, ta chỉ đang nói sự thật"

" Nhìn xem đã bộ ra bản chất rồi! Vẻ ngài thì ôn như nhưng thực ra là hạng đàn bà chanh chua"

Bị Diêu Linh Linh mắng như vậy, Hồng Ngọc công chúa cực kỳ tức giận, nàng ta nói lớn với Vân Tử Lạc: " Nếu ngươi xứng với Hách, bạn của ngươi sao có thể không nói được những lời như vậy lại để cho người khác nói hộ! Ngươi yếu đuối như vậy làm sao có thể xứng đôi với Hách?"

Vân Tử Lạc vỗ vỗ vai trấn an Vân Hạo, rồi chậm rãi đứng dậy,nàng vẫn ôm Giáng Linh trong lòng.

"Linh Linh, chúng ta đi thôi"

Nàng quay đầu, cho Vân Hạo bước trước.

Hồng Ngọc công chúa và Diêu Linh Linh không ngờ rằng nàng lại nói vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

Diêu Linh Linh cũng không nghĩ quá nhiều, liền bước theo nàng.

Hông Ngọc công chúa lại nghĩ nàng không dám tranh luận cùng nàng ta, nên vội vàng đuổi theo.

"Vân nhị tiểu thư, những lời ta nói, hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ"

Vân Tử Lạc cố ý đi chậm lại, để cho nàng ta tiến gần hơn.

"Nói cái gì"

Nàng giả ngu.

"Hách còn có việc đại sự cần làm, cô là người của Vân gia, cô sẽ hủy hoại tiền đồ của huynh ấy"

Hồng Ngọc công chúa nhìn nàng nói.

Vân Hạo nhịn không được nữa, đỏ mặt lên tiếng: " CHúng ta là người của Vân gia thì làm sao?"

"Hạo nhi"

Vân Tử Lạc ngắt lời đệ ấy.

"Nhị tỷ, cô ta là ai? Vì sao lại muốn chia rã tỷ cùng anh rể? Cô ta là cái gì mà dám chia rã hai người"

Trong lòng Vân Hạo bực bội, đệ ấy cắn môi nói.

Vân Tử Lạc cười nhẹ một tiếng, đứng lên trước cách Hồng Ngọc công chúa không đầy hai bước chân, đột nhiên nàng nghiêng người một cái, tốc độ nhanh đến kinh người.

"Bốp! Bốp"

Hai âm thanh nặng nề vang lên, hai cái tát đánh thẳng vào mặt Hồng NGọc công chúa.

Hồng Ngọc công chúa không chuẩn bị, thân thể liền xoay hai vòng rồi ngã nhào lên mặt đất.

"Á" Nàng ta thống khổ gào lên, hai tay ôm lất mặt mề, đầu nặng nề đập xuống đất.

Lúc mấy thị vệ mặc thường phục chạy đến, Vân Hạo đã một cước giẫm lên ngực nàng ta, nàng quay đầu nhìn về phía Vân Hạo mỉm cười.

"Hạo nhi, không thể nhìn được nữa, cũng không muốn nhịn! Đối với những người cần nhẫn nhịn ra tay phải cẩn thận, đối với những người cố tình gây sự không cần phải nói đạo lý, hiểu không?"

Vân Hạo ngây ngẩn, chỉ đờ đẫn gật gật đầu.

"Vân nhị tiểu thư"

Hồng NGọc công chúa hoảng sợ nhìn nàng.

"Không được phép lại hại tiểu thư nhà chúng ta "

Một tên thị vệ đứng bên cạnh hô lén,

Vân Tử Lạc khom lưng nhặt tấm mạng che mặt của Hồng ngọc công chúa lên, nàng từ từ rút chân mình, rồi đem mạng che mặt đeo lại cho nàng ta.

Hồng NGọc công chúa cắn môi dưới không lên tiếng.

Động tác này của Vân Tử Lạc, cho thấy rõ nàng là nữ nhân thế nào.

Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn về phía Hồng Ngọc công chúa, ánh mắt lạnh băng.

Lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của nàng, toàn thân Hồng Ngọc công chúa nhịn không được run lên bần bật.

Nữ nhân này, tuyệt đối không giống dạng nữ nhân mà mình đã nghĩ.

"Thứ nhất, cô không nên giảng dạy đạo lý với ta"

Ánh mắt Vân Tử Lạc xẹt qua tia sát ý.

Dù là Lục Thừa Hoan và Cảnh Hoa vương phi cũng chưa dám nói những lời như vậy với nàng.

Huống hcis nữu nhân này trong lòng Hách liên Ý cũng chỉ là người ngoài.

Nàng ta lại dám đứng trước mặt nàng giáo huấn như vậy!

"Thứ hai, cô không nên quản chuyện của Hách Liên Ý! Chàng là nam nhân của ta, sống hay chết cũng là người đàn ông của Vân Tử Lạc ta, liên quan gì đến cô? Cô có tư cách gì mà quản chuyện này"

"Thứ ba, đem chữ "Hách" thu lại đi, lần sau, nếu còn để ta nghe được chữ này từ miệng của cô, ta sẽ vả nát miệng cô

Ánh mắt Vân Tử Lạc so vơi băng còn lạnh hơn, giọng nàng như trận gió lớn đánh thẳng vào Hồng NGọc công chúa.

Nàng ta bị hù dọa không ít, thân thể nhịn không được bắt đầu run lên.

Đâu chỉ là không giống.

Nữ nhân này, đâu có thể đặt hai chữ " yếu đuối" ở bên cạnh được!

Ma đầu, nữ ma đâu!

Nàng ta đột nhiên hiểu ra, vì sao Hách lại coi trọng nàng.

Hai người họ đều giống nhau... máu lạnh vô tình.

Diêu Linh Linh nhìn thấy Hồng Ngọc công chúa không chút hình tượng nằm trên mặt đất, trán vì đập vào đất mà máu chảy đầm đìa, bộ dạng như một con chó ngoan ngoãn, trong lòng không khỏi cảm thán.

Chuyện này, cũng chỉ Lạc nhi mới làm được!

Không làm thì thôi, một khi làm thì người khác phải kinh sợ/

Vân Hạo cũng nhìn Vân Tử Lạc đầy kinh hãi.

Thì ra, với người không cần nói đạo lý lại như vậy...

"Đi thôi"

Vân Tử Lạc nhàn nhạt lên tiếng, nàng đưa tay kéo Hồng Ngọc công chúa lên, nhìn về phía đám thị vệ nói: " Trở về kinh thành trước đi, ta sẽ mang nàng ta về"

"Không được, cô không thể mang tiểu thư đi"

Những tên thị vệ kia vừa khẩn trương vừa sợ hãi.

Nhưng Hồng NGọc công chúa vẫn đang ở trong tay Vân Tử Lạc, bọn họ cũng không dám hành động khinh suất.

"Nếu như không muốn nàng ta phơi thây chỗ này, ngoan ngoãn tránh ra cho ta"

Vân Tử Lạc lạnh lùng nói, một mặt vừa không quên chỉ dạy cho Vân Hạo.

"Dù thế nào thì cũng phải giữ cho mình một đường lùi, lần này, nữ nhân này là chính là đường lui của chúng ta"

Vân Hạo vội vàng gật đầu.

Đệ ấy cũng có thể nhận ra không khí khẩn trương bao quanh, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, đệ ấy so với bọn họ cũng khẩn trương không kém

Cũng may, đám người kia thực không dám xông đến, chỉ là không xa không gần đi theo sau họ.

Cho đến khi vào thành, Vân Tử Lạc mới giao trả Hồng Ngọc công chúa cho bọn họ.