Nhiếp chính vương ôm Vân Tử Lạc đứng dậy, đi về hướng ra phía ngoài sơn động, Vân Tử Lạc vươn tay phải ra, ôm vòng hông của chàng.
Nhiếp chính vương toàn thân cứng đồ, một cỗ vui sướng cực hạn dâng lên trong lòng, Lạc nhi, nàng, nàng đã tha thứ cho mình?
Nhưng mà suy nghĩ của Vân Tử Lạc và chàng lại khác nhau hoàn toàn, nàng nghiêng đầu, lướt qua bả vai Nhiếp chính vương, tay phải của nàng đặt ở sau lưng Nhiếp chính vương nhẹ nhàng ra ám hiệu, dặn dò vài việc với ba vị trưởng lão.
Ba vị trưởng lão rối rít gật đầu.
Nhiếp chính vương ôm Vân Tử Lạc đặt lên xe ngựa, cho nàng nằm xuống, rồi đắp một tấm chăn mỏng cho nàng, khóe mắt hơi nhíu lại, ánh mắt mỉm cười nói: " Lạc, nàng nghỉ ngơi đi"
Bây giờ Vân Tử Lạc cần nhất là nghỉ ngơi, nàng không để ý đến chàng nữa, trở mình, quay mặt sang bên khác, không nhìn thấy đồng lông mày lạnh băng, không nhìn thấy đôi mắt hạnh kia khẽ lóe lên, cũng không nhìn thấy được đôi môi đỏ mọng kia mím rồi mở,mở rồi lại mím chặt.
Xe ngựa từ từ đi về phia trước, Nhiếp chính vương ra lệnh cho xe chạy thật chậm.
Vân Tử Lạc ngủ rất nhanh, giống như đang ở trên giường bằng phẳng.
"Lạc nhi..." Giọng nói nhẹ nhàng đầy niềm hạnh phúc của chàng vang lên, một màn trong sơn động dường như đã tự động biến mất ra khỏi đầu chàng.
Có một số việc chàng không muốn suy nghĩ nhiều, dù sau đó biết rõ nhưng vẫn muốn che dấu, lần này, chàng có thể lựa chọn như vậy.
"Lạc nhi..." Ánh mắt Nhiếp chính vương không rời khỏi Vân Tử Lạc, nhìn chiếc cổ xinh đẹp lộ ra ngoài cổ áo của nàng, chàng tham lam nằm xuống áp sát Vân Tử Lạc, cảm nhận được mùi hương trên cơ thể nàng, chàng như say mê.
Vân Tử Lạc quay mặt đi, vẻ mặt lạnh băng.
Nhiếp chính vương lưu luyến ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng vẻ mặt cẩn thận.
Vân Tử Lạc không nói gì, một lần nữa nhắm mắt lại.
Nhiếp chính vương lặng lẽ nắm lấy mái tóc đen của nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
Vân Tử Lạc ngủ mơ mơ màng màng, đợi đến khi nàng tỉnh dậy đã là buổi trưa.
Bốn phía yên tĩnh, giống như buổi trưa giữa ngày hè tĩnh lặng vô cùng, nhưng nàng vừa mới ngồi dậy, liền có thị nữ chạy nhanh đến, vẻ măt mừng rỡ: " Nhị tiểu thư, cô tỉnh rồi, thật tốt quá! Thế tử đến chỗ vương phi, nô tỳ cho người đi thông báo với Người!"
"Đợi đã!" Vân Tử Lạc gọi nàng ta lại, " Không cần, lát nữa nói cũng được! Có đồ ăn hay không?"
Hiện tại nàng hơi đói.
"Có có"
"Đưa chậu nước tắm tới đây đã!"
"Dạ "
Vân Tử Lạc tắm rửa xong, ngồi cạnh cửa sổ ăn "Cơm trưa"
Trên bàn có chín món, cực kỳ thịnh soạn, chỉ một người ăn như vậy thì lãng phí quá.
Nhưng nàng cũng biết, đây là quy định trong cung, nên cũng đành im lặng ăn.
Bên này, ở hành lang cung Cảnh hoa vương phi, Cảnh hoa vương phi vẻ mặt tức giận nhìn Nhiếp chính vương.
Ngoại trừ trên gương mặt thấy sự tức giận còn có thể nhìn thấy sự oán hận sâu sắc, không cam lòng thậm chí là điên cuồng.
"Mẫu phi, người bớt giận. Mọi chuyện nhìn thấy chưa chắc đã là sự thât, cho dù đại trưởng lão trị trị thương cho Lạc nhi thì sao? Cũng không có nghĩ là nàng chính là các chủ mới!"
Nhiếp chính vương híp mát, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, vẻ mặt không có gì là bất thường.
"Ta không tin" Cảnh hoa vương phi tức giận nói: " Nếu như không phải vậy, tại sao con lại cấm người vào cung thế tử, ngay cả mẫu phi cũng không được vào đó nửa bước!"
Nghĩ tới chuyện này Cảnh hoa vương phi càng tức giận.
Sáng nay khi nghe tâm phúc báo lại, Nhiếp chính vương tìm được Cân nhị tiểu thư ở một sơn động, lúc đó Vân nhị tiểu thư đang ở cùng với ba vị trưởng lão của Lưu Ly các.
Mà tối hôm qua, chuyện phượng tinh dời đi, huyết ngọc đổi chủ nàng cũng nghe Lục Thừa Hoan nhắc đến, lại nghe tin này, lập tức cả kinh đến cung Thái tử để hỏi.
Ngờ đâu cung thế tử bố trí thủ vệ, không có lệnh của Nhiếp chính vương, một con ruồi cũng không cho lọt vào, Mà bà ta đi tới đó, Nhiếp chính vương lại không cho phép bà ta vào!
Nhiếp chính vương thấy vẻ mặt oán hận của Cảnh Hoa vương phi, môi mỏng khẽ nhếch lên, thản nhiên nói: " Không lẽ mẫu phi quên rồi sao, mười năm nay mẫu phi chưa từng tới cung của nhi thần!"
Cảnh Hoa cương phi nghẹn họng.
Nhiếp chính vương nhẹ nhàng cười nói: " Cung thế tử sớm đã quen cảnh vắng vẻ lạnh tanh, nên nhi thần mới không cho mẫu phi vào đó!"
Mặt Cảnh Hoa vương phi lập tức đỏ ửng.
Trước khi Nhiếp chính vương sang Kỳ Hạ, bà ta cũng chưa một lần quan tâm đến, Chỉ điều động binh mã tìm phu quân mình, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Nhiếp chính vương mỗi ngày trời vừa sáng đã đến thư phòng đọc sách, một ngày ba bữa cũng ăn ở thư phòng, buổi tối lúc trăng lên cao mới hồi cung thế tử. Mỗi ngày đều thỉnh an Cảnh Hoa vương phi một lần.
Nhưng Cảnh Hoa vương phỉ chỉ bắt nàng học hành nghiêm khác, buộc chàng tiến bộ, chưa từng quan tâm đến chàng, chưa từng bảo vệ chàng, vì vậy từ nhỏ chàng đã tự lập, tự lo mọi chuyện của mình.
Sau khi Nhiếp chính vương lớn lên, nắm độc quyền ở Kỳ Hạ, bà ta mới bắt đầu quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của chàng.
Nhưng càng trưởng thành, bà ta lại đột nhiên phát hiện ra, đứa con trai của mình đã xa cách quá xa, cho nên, bà ta mới dùng mọi cách đoạt lại chàng.
Nhiếp chính vương lẳng lặng nhìn Cảnh Hoa vương phí, mỗi một lần chàng đều quý trọng từng khoảng khắc được ở cùng mẫu phi một chỗ, mong rằng mẫu phi vui vẻ mà quan tâm che chở chàng một ít, nhưng mà, hết lần này đến lần khác, chàng đều thất vọng.
Hiện tại, chàng đã không quan tâm điều đó nữa.
Có Lạc nhi, như vậy là đủ rồi.
Cảnh Hoa vương phi thấy con trai mình lạnh lùng như vậy, gương mặt vô tình kia giống hệt vẻ mặt anh tuấn của phu quân bà ta năm xưa, tim bà ta như lạnh băng.
Nhiếp chính vương khom người, môi mỏng khẽ nhếch lên, những lời của Cảnh Hoa vương phi chàng đã không còn có tâm tư để nghe nữa, chàng xoay người rời đi/
"Người đâu!" Bà ta vỗ tay.
"Vương phi!" Lập tức có hai tên ám vệ bước ra.
"Theo dõi kỹ cung thái tử cho ta, có bất kỳ động tĩnh nào thì bẩm báo với ta" Cảnh Hoa vương phi mệt mỏi vịn lấy hành lang.
"Dạ"
Khi Nhiếp chính vương trở về, Vân Tử Lạc đã ăn xong, nàng đang ngồi dừa vào cây đại thụ trong cung ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Vái áng mây rảnh rang bay qua, mây trắng nhạt và bầu trời xanh bao la cực kỳ đẹp mắt.
"lạc nhi" Giọng Nhiếp chính vương ôn hòa, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ngồi sát bên nàng.
Vân Tử LẠc mấp máy môi, cúi đầu xuống, nhưng vẫn không lên tiếng.
"Lạc nhi, còn đang giận ta sao?" Nhiếp chính vương đư tay ôm nàng vào lòng, vẻ mặt có một tia bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Vân Tử Lạc mặc kệ chàng ôm mình, không nói lời nào.
"Lạc nhi.." Giọng Nhiếp chính vương mang theo sự cầu xin.
Vân Tử Lạc hơi động đôi môi đỏ mọng, đầy chàng ra, thản nhiên nói: " Hách Liên Ý, đây không phải lần đầu chàng lừa gạt ta. Những chuyện khác ta mặc kệ, chuyện chính sự quốc gia đại sự kia đều là chuyện của chàng, nhưng chuyện này có liên quan tới ta, biết rõ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm chúng ta, vậy mà chàng không quan tâm "
Nhiếp chính vương giật giật môi, không có phát ra tiếng, cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: " Là lỗi của ta"
Vân Tử Lạc thở dài.
Đúng lúc này, giọng của Quỷ MỊ ở ngoài vách tường vang lên: " Thế tử,,đến lúc rồi!"
Vân Tử Lạc nhíu mày, Nhiếp chính vương đã ngẩng đầu đáp lại một tiếng: "Ừm"
Vân Tử Lạc không hỏi chàng đi đâu, Nhiếp chính vương đứng dậy, nắm lấy bàn tau nhỏ bé của Vân Tử Lạc: " lạc nhi, cùng ta ra ngoài đi"
"Không đi"
"Hôm nay là ngày Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão trở về Lưu Ly các" Nhiếp chính vương nhắc nhở.
Vân Tử Lạc trong lòng hơi xao động, đôi mắt hạnh híp lại, nhìn chàng một cái, đứng lên, " Đi thôi"
Vừa bước ra liền gặp Diêu Linh Linh, là Quỷ Mị đưa muội ấy tới.
"Lạc nhi" Diêu Linh Linh nhìn thấy nàng, vẻ mặt lo lắng muốn khóc: " tỷ đã đi đầu? Bọn muội tìm tỷ rất khổ cực"
Vân Tử Lạc áy náy cười một tiếng, nhìn muội ấy: "Linh Linh, chuyện rất dài, sau này hãy nói, Quỷ Mị đối xử với muội có tốt không?"
Diêu Linh Linh đỏ mặt: " Huynh ấy dám không tốt với muội sao?"
Thấy vẻ mặt thẹn thùn của muội ấy, Vân Tử Lạc cũng yên tâm hơn.
"lạc nhi, đi thôi" Nhiếp chính vương ở bên cạnh gọi nàng.
Lần này, Lục Thừa Hoan trọng thương nằm một chỗ, Nhiếp chính vương thay mặt các chủ Lưu Ly các đón ba vị trưởng lão trở về, đây là nghi thức quan trọng, Diêu Linh Linh không thể tham gia, càng không thể tiến vào tổng hội của Lưu Ly các.
Mang theo Vân Tử Lạc, vốn đã không đúng quy định,
Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc ngồi trên kiệu lớn, dọc đường đến tổng hội Lưu Ly các dân chúng hết sức tò mò vây xem.
Kiệu đi không ngừng,tử cửa chính điện đi ra, cho đến khi đến sau điện, ở chỗ không ai nhìn thấy được, Nhiếp chính vương mới dắt Vân Tử Lạc xuống, cho nàng ngồi sau tấm rèm ở nội điện.
Nội điện chỉ có một mình nàng, phía ngoài điện bỗng chốc đã đầy người.
Vân Tử Lạc nhìn qua tấm rèm, đứng trước điện có chín người mặc áo đen, bảy năm hai nữ, có trung niên có người già.
Chín người họ tư thế oai hùng hiên ngang, đứng ở sau điên, sau lưng dẫn theo một đám người áo xanh, chắp tay nói: " Trưởng lão Lưu Ly các ngũ đường, lục đường, thất đường, bát đường, cửu đường, thập đường, thập nhất đường, thập hai dường, thập tam đường tham kiến vương gia"
Ngoại trừ ở Nam Xuyên, mọi người gọi Nhiếp chính vương là thế tử, ở Kỳ Hạ và THành Đông, họ đều gọi chàng là vương gia. Cho dù là tứ quỷ ở Nam Xuyên cũng phải tuân theo nguyên tắc này, sau khi trở về Kỳ Hạ, lại đổi lại các xưng hô.
"Đứung dậy đi! Đại trưởng lão đâu?" Nhiếp chính vương ngồi ở ghế chỉ tọa, khí thế uy nghiêm, trầm giọng hỏi.
"Đã vào thành rổi " Người vừa bẩm báo là trưởng lão thập tram đường.
"Thập tam nương hãy mang các trưởng lão ra ngoài nghênh đón đi" Nhiếp chính vương ra lệnh.
"Dạ"
Dưới sự chỉ đạo của trưởng lão thập tam đường, mấy trường lão lần lượt ra khỏi điện.
Vân Tử Lạc nhíu mày, tim không khỏi đập loạn.
Hôm đó ở bên trong căn nhà nhỏ, nàng đã cùng ba vị trưởng lão nói qua chuyện này.
Cũng biết được, năm cuối cùng Lâm Thanh Thanh còn sống, Lưu Ly các không một ai biết được tung tích của bà ấy
Trong khi ấy, người của bà ấy liền bị đày đến vùng xa xôi.
Không lâu sau, Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão mang cốt nhục của Thanh Thanh các chủ trở về, thông báo cho toàn bộ Lưu Ly các, Thanh Thanh các chủ truyền lại chức các chủ cho con gái mình, lấy ngọc ấm làm chứng.
Đại trưởng lão và vài người tâm phúc của Lâm Thanh Thanh đều không tin chuyện này, Thanh Thanh các chủ liền như vậy mà mặc kệ chuyện của Lưu Ly các, càng không tin được người Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão mang về là con gái ruột của Thanh Thanh các chủ.
Nhưng họ vẫn không thể tìm ra hành tung của Thanh Thanh các chủ.
Một thời gian sau đó, phượng tinh vốn đang sáng bỗng nhiên tối dần, bài vị của Lâm Thanh Thanh ở Lưu Ly các cũng đột nhiên tắt.
Lâm Thanh Thanh đột nhiên chết!
Bọn họ khiếp sợ không thôi, nhưng vẫn trung thành với Lâm Thanh Thanh, một mặt vừa âm thầm chống đối lại thế lực mới trong Lưu Ly các, măt khác lại cho người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích và nguyên nhân cái chết của Thanh Thanh các chủ.
Cuối cùng họ đến nguyên kinh Kỳ Hạ, đến khi Vương trưởng lão phát hiện ra Vân Khinh Bình mới biết tới chuyện của Vân phủ, Vương trưởng lão từ đó ở lại nguyên kinh tìm hiểu chuyện này.
Mà bên này Lưu Ly các, vài năm nay, Lục Thừa Hoan vô cớ nhân Cảnh Hoa vương phi là nhũ nương, Nhiếp chính vương lại nhúng tay vào chuyện của Lưu Ly các mà trên dưới Lưu Ly các không một lời dị nghị.
Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão cũng theo Nhiếp chính vương.
Đại trưởng lão suy đoán răng phía sau chuyện này có liên quan đến hoàng thất Nam Xuyên.
Nhưng năm gần đây, người của họ liên tiếp bị giết hại nhất định có liên quan đến Nhiếp chính vương.
Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão e rằng mười năm trước đã bị Hoàng thất Nam Xuyên khống chế.
Vân Tử Lạc nhớ lại những chuyện này, mày liễu càng nhíu chặt hơn.
Vốn nhưng chuyện này không liên quan đến nàng.
Nhưng nếu như, nàng thực sự là con gái của Lâm Thanh Thanh, thì những chuyện này, nàng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Dù có bằng chứng, sâu trong nội tâm nàng vẫn chưa tin tưởng lời của Đại trưởng lão nói.
Thấy ngoài điện không còn ai, nàng nhẹ giọng gọi: " Hách Liên Ý"
Nhiếp chính vương đang nghĩ ngợi, nghe được Vân Tử Lạc cuối cùng cũng gọi tên chàng, chàng vui vẻ vô cùng, bước nhanh đến vén rèm lên.
"Lạc nhi, nàng khó chịu sao? Còn chưa có ai đến, nàng có muốn ta tìm người nói chuyện với nàng không?" Nhiếp chính vương chu đáo hỏi.