Lạc Nhi Ý

Chương 187




Nhìn bộ dạng ấp a ấp ứng của Quỷ Mị, Nhiếp chính vương nhíu mày, gập cuốn sách trong tay lại, hỏi: " Là ai?"

"Là... là nhị tiểu thư" Quỷ Mị cúi đầu, nói, hắn cảm nhận được bầu không jhis xung quanh đột nhiên biến chuyển, âm thanh phát ra cũng cực kỳ khó khăn: " Thuộc hạ vạn bất đắc dĩ cùng nhị tiểu thư động thủ, nhưng vẫn không đánh lại được nhị tiểu thư, nên nhị tiểu thư đã mang tứ vương phi đi rồi"

"Ngươi cùng nàng động thủ?" Giọng Nhiếp chính vương đột nhiên cao lên, mắt phượng lóe lửa giận: " Ngươi có biết làm vậy nàng ta sẽ hiểu lầm ra hơn không?"

Quỷ Mị vộ vàng nói: " Nhưng chuyện của Tứ vương phi quan trọng như vậy, thuộc hạ không dám tự ý quyết đinh..."

Nhiếp chính vương không để ý vấn đề này mà hỏi tiếp: " Ngươi bị mất dấu nàng?"

Quỷ Mị thẹn thùng gật đầu.

Khóe miệng Nhiếp chính vương con g lên, ánh mắt thoáng ý cười, " Đừng xem thường khinh công của nàng, nàng có bản lĩnh đó. Ngay cả bản vương, cũng chưa chắc vượt được nàng"

Thấy thái độ nhiếp chính vương đột nhiên thay đổi như vậy, Quỷ Mị xấu hổ, e là chỉ có nhị tiểu thư mới ứng phó được với chủ nhân...Haizzz

Lúc này, hắn mới khẽ mở miệng: " Nhị tiểu thư có lẽ chưa rời khỏi thành Đông, chủ nhân, chúng ta có cho người đi tìm không?"

"Ngươi nói thử xem?" Nhiếp chính vương ném cho hắn một ánh mắt ngu ngốc, mở cửa đi ra:" Điều động toàn bộ binh mã tìm nàng"

Nếu như không phải là có việc phượng tinh dời đi, chàng sớm đã tìm được Vân Tử Lạc rồi.

Tất cả binh mã thành đông đều được điều động, đi khắp nơi tìm kiếm, dù đêm hay ngày, khắp đường phố đều có binh lính chạy qua, làm cho người ta không khỏi bàng hoàng.

Khi bọn họ đến chỗ sơn động Vân Tử Lạc đang trú, trời cũng đã sáng.

Nhị trưởng lão từ lúc nghe thấy tiếng bước chân, lại gặp qua vài binh lình tùy tiện đi vào trong sơn đồng, trong lòng sinh nghi hoặc.

Không xong rồi!

Tính thời gian, thì Vân Tử Lạc trị huyết phải cần nửa canh giờ nữa mới xong, hiện tại là thời điểm quan trọng nhất, một khi bị quấy rầy,nhẹ thì trọng thương nặng có thể chết!

Hắn lập tức liều lĩnh nhảy từ sơn động ra ngoài, rút thanh trường kiếm chặn mấy binh lính đó lại.

"Có người" Mọt thị vệ hét lớn, bọn họ rút kiếm phản kích.

Nhưng mà nhị trưởng lão tốc độ nhanh, thân thủ cao cường " Soạt soạt soạt" vài tiếng đã đâm vào đám lính đó, người bị thương nặng kẻ thì nhẹ.

"Không xong rồi, chạy mau!" Những binh lính còn lại thấy vậy, vội vàng hét lên.

Ánh mắt Nhị trưởng lão trầm xuống.

Nếu những người này trở về mật báo,tính mạng tiểu các chủ cũng hai vị trưởng lão sẽ nguy hiểm.

Nếu đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm cho xong, lập tức mười mấy ám tiễn bay như chớp ra ngoài, hướng về đám lình đó, trong nháy mắt, bọn họ ngã nhào ra đât- chết tươi.

Nhị trưởng lão đem kiếm của bọn thị vệ lau sạch sẽ, chậm rãi đút lại bên hông của bọn họ, rồi đem mấy thi thể đó ra khỏi sơn động, giấu vào trong bụi cỏ.

Thời gian này, trong sơn động đều là những thời điểm quan trọng.

Mà đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng chó sủa, âm thanh ngày càng gần, còn có tiếng bước chân nặng nề.

Nhị trưởng lão căng thẳng, ngừng hít thở, toàn thân không dám nhúc nhích một tý nào.

"Gâu! Gâu!"

Tiếng chó sủa tới gần, trên sơn động có một bóng dáng của một con chó trắng rất lớn, lông toàn thân trắng như tuyết rất đẹp, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhưng mà ánh mắt có tia hung ác, con chó nhe răng, hướng về phía sơn động sủa lớn.

"Tuyết ngao!" ánh mắt Nhị trưởng lão trong nháy mắt tối hắn đi.

Đây là loài chó hung dữ nhất của Hoàng cung Nam Xuyên, mũi nó rất thính.

Con tuyết ngao kia hướng về phía Nhị trưởng lão đang trú đánh đánh hơi, nhe răng, hàm răng trắng rất đáng sợ, Nhị trưởng lão nắm chặt trường kiếm, hướng về phia con chó.

"Tuyết ngao!" Một giọng nói lạnh băng vang lên.

CHỉ thấy tuyết ngao nghe được âm thanh này, liền lập tức dừng hành động, quay người lại chạy về hướng đó.

Trong bóng tối, người đàn ông mặc bộ trường bào đen nhánh bước ra trong màn sương, thân hình cao lớn, ngũ quan lạnh lùng sắc bén, môi mỏng hơi nhếch lên, tay phải mang nhẫn ngọc chầm chậm duỗi ra.

Tuyết ngao lập tức chạy về phía người đó, vẫy vẫy đuôi nịnh nọt Nhiếp chính vương.

Người đàn ông đưa tay ưu nhã xoa đầu tuyết ngao, ánh mắt nhìn về phía sơn động.

"Thế tử thiên tuế"

Thị vệ xung quanh lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Đứng đậy đi" Nhiếp chính vương từ từ bước tối, đôi mắt phượng nhìn Nhị trưởng lão,

Lúc đầu nhìn thấy Nhiếp chính vương, Nhị trưởng lão hơi hoảng sợ.

Lưu ly các từ khi Các chủ Lục Thừa Hoan nắm quyền, mấy người thân tín của Thanh Thanh đều bị đày đến vùng xa xôi, còn không được huấn luyện.

Những năm gần đầy, người của họ không ngừng bị truy sát, về sau điều tra ra là người của Nhiếp chính vương làm, bọn họ hết sực kinh sợ.

Từ đó về sau họ luôn cố gắng tránh xa Nhiếp chính vương. Cho dù Lục Thừa Hoan phái họ hành động, bọn họ cũng phải điều tra kỹ, sợ bị Lục Thừa Hoan gài bẫy.

Cho nên họ đối với Nhiếp chính vương chẳng khác nào như chuột thấy mèo, nhìn thấy chàng liền hoảng loạn như kiến bò trên chảo lửa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đại ca và Tiểu các chủ đang ở bên trong, nếu lúc này động thủ, cái chết là không thể nghi ngờ.

Thân ảnh cao lớn của Nhiếp chính vương từ từ bước về phía hán, mắt phượng hơi híp lại, ánh mắt nhìn về phía sơn động, giọng điệu trầm thấp nói từng chữ từng chữ: " Vân nhị tiểu thư có ở trong đó không?"

Đồng từ Nhị trưởng lão kịch liệt co rút không dám đáp lại.

Hiếp chính vương từ biểu cảm của hắn đã biết được đáp án, cúi đầu nói: " Tránh ra!"

"Không thể được" Vẻ mặt Nhị trưởng lão quyết tâm, đưa trường kiếm lên ngang ngực, chắn của động, nói: " Hôm nay muốn vào trong, hãy bước qua xác ta trước"

Nhiếp chính vương không vui nhếch mày, giọng điệu nghiêm nghị: "Hôm nay, ta sẽ không đụng đến người của các ngươi, ta đến, là để mang nàng đi"

"nàng?" Nhị trưởng lão nhất thời không phản ứng kịp

Nhiếp chính vương chỉ lẳng lặng nhìn qua hắn.

Nhi trưởng lão nhìn chàng đề phòng: " Vương gia, nàng hiện tại không thể đi được!"

"Vì sao?" Vẻ mặt Nhiếp chính vương chau lại, vội hỏi.

Nhị trưởng lão không trả lời, chỉ nói là: " Hiện tại, ta không thể để người vào trong"

"Có tránh ra hay không?" Nhiếp chính vương nghe được hiện tại Vân Tử Lạc không thể rời đi được, hoảng loạn vô cớ trong lòng dâng lên, ánh mắt chàng trầm xuống, đưa tay về phía Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão giơ kiếm ra ngăn lại, lại không ngờ chiêu của Nhiếp chính vương là giả, thân thể chàng hơi cúi, chưởng một chưởng vào bụng hắn, rồi hai vai cúi xuống, quét chân một cái, Nhị trưởng lão liền ngã nhào ra đất.

Nhiếp chính vương vội lướt qua hắn vội vã vào trong sơn động.

Trong sơn động được thắp sáng bằng hai cây được, bụ than rơi đầy mặt đát,

Nhiếp chính vương nheo mắt nhìn lại, không chú ý gì khác, chỉ nhìn thấy Vân Tử Lạc đang ngồi giữa đài cao. Lúc này, mắt nàng đang nhắm chặt, gương mặt tuyệt mĩ nhuộm một màu đỏ tươi, giống như ánh lửa...

Sau lưng nàng, đại trưởng lão sắc mặt xanh mét, hai tay đang đặt ở huyệt đạo sau lừng nàng, vẻ mặt ngưng trọng.

"Lạc nhi!" Nhiếp chính vương kinh hãi, không khỏi thất thanh kêu lên, thân thể như mũi tên xông tới chỗ nàng.

"Đừng qua đây!"

Vân Tử Lạc từ từ mở mắt, nghe được giọng quen thuộc kia làm cho nàng run lên, vừa kích động lại vừa ủy khuất, hơn nữa còn phẫn hận không có cách nào tha thứ.

Lục phủ ngũ tạng đau đớn, kích động vọt lên cổ họng, nàng cố gắng nuốt vào, thống khổ nhắm mắt không nhìn chàng nữa.

Nhiếp chính vương cắn chặt một dưới, không dám lên tiếng quấy rầy, nhưng mà, nhin thấy cảnh này làm chàng vô cùng run sợ.

Ánh mắt nhanh chóng quét qua sơn động, thấy vân Khinh Bình đang nằm trên đống rơm rạ, bên cạnh chỗ của Vân Khinh Bình Tứ trưởng lão và Nhị trưởng lão đã ngồi thành một phòng tuyến chắn dưới đài cao.

Nhiếp chính vương cất bước đi về phía Vân Khinh Bình, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Vân Tử Lạc, liền đem bước chân kia thu lại.

Nhìn thấy Nhiếp chính vương định bước sang, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão vô cùng khẩn trương.

Vân Tử Lạc lúc này mới mở mắt ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói trầm lạnh: " Chàng tới không phải vì tỷ ta sao? Mang tỷ ta đi đi, ta không cần nữa"

Những lời này giống như đục khoét trái tim Nhiếp chính vương, chàng cố nén giận nói: " Nàng chỉ biết là cho rằng, nàng có nghĩ tới cảm nhận của ta hay không? Ta căn bản tới là tìm nàng!"

"Tìm ta?" Vân Tử Lạc cười mỉa mai, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo miệng nàng xuống: " Ta không cần chàng tìm ta, nhưng tỷ ta thì cần"

"Lạc nhi!" Nhiếp chính vương thấy khóe miệng nàng chảy máu, thì giật mình, giọng run run.

Vân Tử Lạc hừ một tiếng: " Ta đương nhiên biết cảm nhận của chàng, nhưng ta càng hiểu nhiều hơn suy tính của tỷ ta. Ít nhất, ta sẽ không cùng tỷ ta cùng ái mộ một người, điều này đối với ta là sự vũ nhục và không tôn trọng "

Vân Tử Lạc nói xong lời cuối cùng, giọng đã lạnh như gió rét ngày đông.

Ý tứ lời nói làm đầu Nhiếp chính vương ong ong.

"Lạc nhi, ta không có ý này, ta sai rôì" Nhiếp chính vương khóc không ra nước mắt nói: "Ta xin lỗi, ta chưa từng có ý không tôn trọng nàng, chỉ vì ta không muốn làm nàng khó chịu, ta mới không nói cho nàng sự thật, dù sao, trong lòng ta, căn bản không có chuyện như vậy! Vân Khinh Bình cùng lắm chỉ là quân cờ của ta! Như thế nào ta lại so được với nàng"

Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng: " Chàng chỉ biết tự cho mình là đúng, chính chàng cũng không ngờ chuyện thế này! Chàng cho rằng chuyện này không phải là vấn đề sao, nhưng chuyện này lại làm cho ta bị vũ nhục chưa từng có"

"Tiểu các chủ, giữ bình tĩnh" Đại trưởng lão hơi mở mắt, lẩm bẩm bên tai Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc không cam lòng hừ một tiếng.

Giữ bình tĩnh? Lúc này làm sao nàng có thể giữ bình tĩnh được.

Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão thì ngây người.

Nghe hai người nói chuyện, bọn họ cảm thấy rất mơ hồ.

Nhiếp chính vương cùng Tiểu các chủ của họ có quan hệ gì? Kinh nghiệm cho bọn họ biết răng, quan hệ của hai người không đơn thuần! Có thể làm cho Nhiếp chính vương ăn nói khép nép nịnh nọt như vậy, trên thế gian này có được mất người. Mà tiểu các chủ lại có thể làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

Tứ trưởng lão liếc mắt nhìn gò má của Vân Tử Lạc, trong lòng âm thàm gật đầu.

Cũng khó trách, Tiểu các chủ giống hệt Thanh Thanh các chủ, xinh đẹp phi phàm, trí tuệ lại được thừa hưởng từ mẫu thân, nữ nhân ưu tú như vậy, Nhiếp chính vương để ý cũng là điều hết sức bình thường.

CHỉ là, hai người họ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên, kinh hãi liếc nhìn nhau.

Phụ thân Nhiếp chính vương năm đó si mê Thanh Thanh các chủ, đến nỗi vứt bỏ cả vợ con, nhiều năm lang thang giang hồ tìm kiếm tung tích của Thanh Thanh các chủ.

Lưu Ly các có ai không nhìn ra thống hận của Nhiếp chính vương đối với Thanh Thanh các chủ.

Mười mấy năm trước, Nhiếp chính vương ra lệnh đốt rụi tất cả các bức họa của Thanh Thanh các chủ ở Lưu Ly các, không cho phép bất kỳ bức họa nào của Thanh Thanh các chủ được xuất hiện, mà Nhiếp chính vương còn kinh thường việc xem dung mạo của Thanh Thanh các chủ.

Về sau còn lấy danh nghĩ Thanh Thanh các chủ, truyền lênh xuống Lưu Ly các, phái tất cả các huynh đệ đi vùng xa xôi. Lưu Ly các hiện tại hầu hết là tâm phúc của Lục Thừa Hoan.

Nhưng mà, nếu như vậy, Nhiếp chính vương lại yêu tiểu các chủ- cơ hồ giống hệt gương mặt của Thanh Thanh các chủ sao?

Bọn họ không khỏi lo lắng.

Nhiếp chính vương trầm mắt nhìn Vân Tử Lạc,nói: " Lạc nhi, ta biết sai thật rồi, nàng hãy tha thứ cho ta một lần được không? Nàng muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó!"

Khóe miệng Vân Tử LẠc cong lên, thoáng ý cười mỉa mai: "Vậy ta bảo chàng quỳ xuống thì sao?"

Nàng đương nhiên biết rõ Nhiếp chính vương sẽ không làm thế.

Nàng nói vậy, chỉ là muốn kích chàng, muốn chàng biết khó mà rút lui.

Nàng thực sự mệt mỏi rồi.

Nhưng, " Bịch" một tiếng, Nhiếp chính vương coi lời nàng nói là thật, gập chân xuống, quỳ trên mặt đất, người trên đứng thẳng, ánh mắt sát sao nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lạc.

"chàng..." Giọng nói Vân Tử Lạc đã thay đổi hoàn toàn.

Nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão bị làm cho kinh hãi, sắc mặt hai người họ liền trắng bệch như tờ giấy.

Đại trưởng lão cũng mở mắt, trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.

Đường đường là thế tử Nam Xuyên, là quốc vương tương lai, là Nhiếp chính vương năm độc quyền ở Kỳ Hạ, thế mà lại quỳ xuống!

Quỳ, không phải vì phụ thân phụ mẫu, không phải vì tổ tiên, mà chỉ vì một nữ nhâ..

Giọng Nhiếp chính vương trầm thấp va đập vào bốn vách tường đá vọng lại: " Hách Liên Ý ta, đứng trên thiên hạ không quỳ, không quỳ trước cha mẹ, không quỳ trước quốc quân, người để ta quỳ xuống không có trên đồi này"

Lời này ngoại trừ Vân Tử Lạc những người khác nghe được đều run lên.

Ngay cả đâị trưởng lão cũng muốn chạy trốn.

Hắn đang ở sau lưng Vân Tử Lạc, Nhiếp chính vương quỳ như vậy, hắn không muốn nhận cũng phải nhận! Gương mặt hắn thống khổ, hắn cũng không dám nhận một quỳ này của Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương nhìn Vân Tử Lạc, khóe miệng hơi cong lên, ý cười vô tư, giọng điệu ôn nhu " Nhưng mà, ta đã làm sai một chuyện, một quỳ này để xin người con gái ta yêu nhất tha thứ, ta cam tâm tình nguyện"

Lòng Vân Tử LẠc như bức tường sập đổ ầm ầm, vừa ngọt vừa đắng, vừa vay, buồn bực và tức giận, khí huyết đang trào, nàng " Hự..." một tiếng, liền phun ra một ngụm máu tươi.

"Lạc nhi!" Sắc mặt Nhiếp chính vương lập tức trắng bệch, không để ý gì nữa, đột ngột đứng dậy nhảy lên thẳng đài cao.

"Lạc nhi bình tĩnh" Chàng quát lên một tiếng, tay phải đã đặt lên hõm vai Đại trưởng lão.

Bả vai Đại trưởng lão tê rần, chỗ đó giống như mở ra một lỗ hổng, nội lực hừng hực tràn vào, bầu không khí khô khốc dường như được tái sinh.

Nhiếp chính vương khống chế tốc độ, thông qua Đại trưởng lão, chậm chậm đem nội lực truyền vào vân Tử Lạc. Vân tử Lạc cắn mội, không muốn tiếp nhận, nhưng khi nội lực từ từ trung hòa trong cơ thể nàng,nàng có cảm giác thân thể được thả lỏng chưa từng có.

Vân Tử Lạc vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, không khỏi mắng mình, thân thể này đối với chàng không có nửa điểm bài xích.

Vốn cần nửa canh giờ nữa mới xong, nhưng lúc này đã được rút ngắn lại, chỉ trong chốc lát, Đại trưởng lão ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: " Được rồi"

Trong lòng hắn không khỏi mừng thầm, Nhiếp chính vương đã giúp họ vượt qua cửa ái khỏ khăn nhất, công nhận tiểu các chủ là các chủ Lưu Ly các, cũng tức là đối nghịc với Lục Thừa Hoan.

Vân Tử Lạc ho nhẹ một tiếng, màu đỏ tươi trên mặt lui dần, gương mặt lại khôi phục như bình thường, cực kỳ trắng mịn.

"Lạc nhi, ở đây lạnh quá, trở về tinh dưỡng đi!" Nhiếp chính vương dè dặt ôm Vân Tử Lạc đặt lên đùi mình, đôi mắt phượng tràn đầy nhu tình nhìn nàng.

Vân Tử LẠc giãy giụa muốn xuống, nhưng Nhiếp chính vương lại giữ chặt nàng không buông, hướng về phía ngoài nói: " Chuẩn bị xe ngựa, hồi cung!"

Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão nháy mắt ra hiệu với nhau.

Bọn họ dù sao cũng không phải là đối thủ của Nhiếp chính vương hơn nữa bên ngoài còn có một đám người, mà hiện tại hành động và ánh mắt Nhiếp chính vương dành cho tiểu các chủ, đích thực là yêu thương sủng ái, hơn nữa còn có thể thấy là rất sâu đậm.

Trong lòng bọn họ cũng có chút yên tâm.