Hơi thở người đàn ông như thủy triều, toàn thân Vân Tử Lạc lập tức mềm nhũn, "Ừm" một tiếng, hàm răng khẽ mở.
Chiếc lười dãi của Nhiếp chính vương đã kịp thời tiến vào trong khoang miệng nàng, chiếm lấy nước ngọt của nàng, đến khi trong lòng cũng thấy ngọt.
"Lạc nhi..."
Đầu óc nhiếp chính vương bị kích động không nghĩ được gì nữa, chàng khẽ lẩm bẩm một tiếng, động tác lại càng thêm bá đạo, đè lấy hai tay của nàng, trêu đùa đầu lưỡi của nàng.
"Ừm..."
Vân Tử Lạc không khỏi nhếch cổ ngọc, hai gò má nóng như lửa, không ý thức được rên rỉ môt tiếng, lại vô ý mở tung nút áo thứ nhất như muốn giải tỏa sự nóng bức.
NGười con giá mềm mại cùng tiếng rên rỉ mê hồn càng làm cho tinh thần Nhiếp chính vương sụp đổ, chàng càng ra sức dùng môi trêu đùa đôi môi đỏ mọng của Vân Tử Lạc.
Chỉ một lúc sau, đôi môi người con gái đã sưng lên, ẩm ướt, nổi bận trên làn da trắng như tuyết vô cùng đẹp đẽ, như dụ hoặc người khác, càng làm cho tinh thần Nhiếp chính vương mê loạn.
Chàng đem mái tóc ẩm ướt của Vân Tử Lạc đưa lên trên, đặt trên chiếc gối dài, hai tay nâng cổ nàng, sau đó càng ra sức hôn nàng.
"Ừm, Ý..."
Vân Tử Lạc có chút không quen, khẽ mở mặt, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của người đàn ông đã ráng đỏ, nhất thời chưa thích ứng được với nhiệt tình của chàng.
Nhiếp chính vương ngước mắt lên nhìn nàng, tâm thần miễn cướng trấn tĩnh lại,ánh mắt u tối như hồ nước sâu, như kêu gào khát vọng tình yêu với nàng.
"lạc nhi, phía dưới giường nàng ngủ, là giường của ta..."
Giọng nói chàng đã khàn khàn không rõ, thanh âm cũng cực kỳ thấp
Vân Tử Lạc nhất thời trống rỗng, chỉ nghe trong đầu "Ầm" một tiếng.
Lời nói rất ái muội.
Nàng biết, đây là giường của chàng, là chỗ chàng nghỉ ngơi ở Bảo Đức Cung.
Đôi mắt phượng của nhiếp chính vương nhìn nàng lóe ra vẻ hưng phấn, chàng khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng nói: " Lạc nhi, Lạc nhi của ta, nàng biết không? Mười mấy năm qua, ngoại trừ ta ra, không ai có đủ tư cách để ngủ trên chiếc giường này, nàng cũng là người con gái duy nhất được ngủ trên chiếc giường này"
Chàng hít một hơi, cúi người, lẩm bẩm bên tai Vân Tử Lạc: " Người con gái của ta, Lạc nhị, nàng là của ta..."
Nói rồi, đôi môi ấm áp của chàng khẽ ngậm lấy vành tai của Vân Tử Lạc, đầu lưỡi cũng dọc theo vành tai đi xuống.
Bị chạm đến chỗ mẫn cảm, toàn thân Vân Tử Lạc run rẩy, không tự chủ được: "Ừm..." một tiếng
Nhiếp chính vương đã hôn xuống dưới cổ nàng, thấy hai nút áo của nàng đã bị cời bỏ, lộ ra áo yếm đõ thẩm bên trong ánh mắt chàng càng nóng lên.
"Lạc nhi..." Giọng nói Nhiếp chính vương hơi run, khẽ gọi nàng, bàn tay lớn đã không an phận đưa vào trong cổ áo Vân Tử Lạc, tìm đến chỗ mềm mại, cảm giác kích động ập đến.
Vân Tử Lạc cảm giác được trước ngực mình chợt lành lạnh, đôi mắt mở to, có chút bối rối giãy dụa.
"Ý..."
Nhiếp chính vương ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt nàng hơi trắng, ánh mắt hoảng hốt, giông như mọi lần lòng chàng lấp đầy đau lòng.
Dục vọng từ từ dập tắt, chàng nhẹ nhàng gài lại hai cúc áo cho nàng, cầm tay, ôm chặt nàng nằm trên giường.
Vân Tử Lạc thấy chàng như vậy, trong lòng cũng an định lại, nằm một bên chàng.
Nhiếp chính vương trở tay ôm lấy nàng,ôn nhu nói: " lạc nhi, ngủ đi, không còn sớm nữa"
Nói rồi, chàng ôm chặt lấy, hôn lên trán nàng như muốn biểu đạt tình yêu sâu đậm của mình.
NHìn thấy người đàn ông như vậy, trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi cảm động.
Nhưng từ tận sâu đáy lòng nàng đối với việc giao toàn bộ chính mình cho một người đàn ông cũng có chút sợ hãi. Nàng vẫn nằm như cũ, rúc sâu vài trong lòng người đàn ông, cảm nhận tình yêu của chàng
Ngày thứ hai, khi Vân Tử Lạc thức dậy, đã không thấy Nhiếp chính vương đâu nữa,
Trên chiếc giường lớn, chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng lập tức xoay người ngồi dây, cảm giác được một sự cô độc chưa từng có.
Bước chân xuống khỏi giường, đi ra phía ngoài phòng khẽ gọi: "Ý? Ý?"
Đi một vòng quanh phòng ngủ đều không thấy ai. Lại thấy Đào Nhi mở cửa đi vào.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi"
Muội ấy muốn nói gì lại thôi, một hồi lâu sau mới nó: " Lúc sáng vương gia đã vào triều có việc, bãi triều cũng đã trở lại, nhưng có mấy vị đại thần tìm vương gia bàn chuyện, vương gia đã dẫn các vị ấy vào thư phòng, vương gia cũng dặn em lúc nào tiểu thư tỉnh thì báo cho vương gia"
Nói rồi muội ấy rời đi.
"Đợi đã" Vân Tử Lạc ngăn muội ấy lại, nhỏ giọng nói: " Giúp ta rửa mặt, thay quần áo đã"
Nửa giờ sau, Vân Tử Lạc cùng Đào Nhi, hai người mặc hai bộ quần áo cung nữ, đứng ở giữa Bảo Đức Cung.
Có tiếng bước chân vọng tới, Nhiếp chính vương cùng vài vị đại thần lớn tuổi đang đi về phía bên này.
Hôm nay, chàng đã thay trường bào màu xanh Vân Tử Lạc may, mặc trường bào màu đen như mọi hôm, vẻ mặt lãnh đạm, chắp tay sau lưng.
Vân Tử Lạc nhíu mày, xem ra, nên may cho chàng vài áo trường bào nữa cũng thừa dịp may cho Vân Hạo vài cái.
Nhiếp chính vương nhìn thấy Vân Tử Lạc đang đứng dưới tán cây, ánh mắt sáng ngời, Vân Tử Lạc cúi đầu xuống hành lễ với mấy người họ.
Mấy vị đại thần cũng không chú ý nhiều, vẫn đang cùng Nhiếp chính vương bàn việc.
Nhiếp chính vương có chút không nhịn được, đưa mấy vị đại thần kia nhanh tới cửa, rồi bước nhanh trở lại chỗ nàng.
"Lạc nhị, nàng còn chưa ăn sáng sao? Ta cũng chưa ăn, chúng ta vào tiền trong dùng bữa"
"Chàng còn chưa ăn sáng sao?" Vân Tử Lạc nhíu mày, thấy xung quanh không có ai, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn.
"Ta muốn đợi nàng cùng ăn"
Nhiếp chính vương nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo tay nàng đi vào.
Bữa sáng trên bàn được bày rất phong phú, Quỷ Hồn cùng Quỷ Hình đang đứng ở ngoài, Quỷ Mị kể từ sau đưa Diêu Linh Linh vể, nàng cũng chưa gặp lại hắn.
Ăn xong bữa sáng, có tiểu thái giám ở cung Càn thanh đến truyền lời, nói Trường nhạc công chúa vào cùng, Thái hậu muốn chiêu đãi ở cung Càn Thanh, mời chính vương qua đa, mặt khác nói hôm nay là ngày Vân Tử Lạc phải vào cung chịu phạt
Nhiếp chính vương cau mày, lệnh cho Quỷ Hồn đưa Vân Tử Lạc đến đó trước.
Lúc Vân Tử Lạc cùng Đào Nhi mặc quần áo cung nữ xuất hiện ở Càn Thanh cung, thái hậu rõ ràng không vui.
"lạc nhi, ủy khuất cho con rồi" Giọng nói Thái Hậu khàn khàn, nhìn qua nàng, có chút áy náy.
Đây là lệnh của Nhiếp chính vương, bà ta không giám làm sai.
Huống hồ, tối hôm qua bà ta vừa mới vị trừng phạt...
Nhìn qua sắc mặt Thái Hậu trắng bệch, mới một đêm mà tiều tụy hẳn đi, Vân Tử Lạc có chút giật mình, " Thái hậu cô cô, người làm sao thế? Người bệnh sao?"
Thái Hậu lắc lắc đầu.
Chỉ một lúc sau, một số nữ nhi tiến vào điện, đều là người của Trường nhạc công chúa nhưng lại không thấy Trường nhạc công chúa đâu.
Hà Tiêm Nhi cũng tới.
Nàng ta nhìn thấy Vân Tử Lạc mặc quần áo cung nữ, ánh mắt lóe lên vẻ hận ý.
Vừa ngồi vào chỗ, nàng ta đã gõ nhẹ lên mặt bàn, chỉ vào Vân Tử Lạc, nói: " Ngươi, đến đổi trà cho ta"
Bộ dáng như sợ người khác không biết cung nữ đang đứng đó là Vân Tử Lạc.
Nhưng là nàng ta muốn mọi người biết như thê. Lúc các nữ nhi kia đi vào đều chỉ chú ý đến Thái hậu cùng mấy người khác, cũng không có ai chú ý đến cung nữ là Vân nhị tiểu thư. Vân tử Lạc bị phạt vào cung làm cung nữ họ cũng biết, nhưng cũng không nghĩ là nhanh như vậy đã vào cung.
Hơn nữ, còn là Càn Thanh cung
Vân Tử Lạc đứng yên không nhúc nhích.
Thái Hậu chỉ một cung nữ khác nói: " Hà tiểu thư muốn đổi tra, ngươi không nghe thấy sao?"
Trong lòng Hà Tiêm Nhi vốn đã hận Thái hậu thấu xương, nàng ta cố nén cảm giác không thoải mái cùng hận ý trong lòng, cười nhẹ nhàng nói: " Ta nhớ hoàng cung có quy định, vào sai lỗi phải vào cung chịu phạt, phải làm cung nữ, Thái hậu có phải vậy hay không"
Thái hậu trầm mặt nhìn nàng ta.
Trong lòng Hà Tiêm nhi đang tức giân, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ta tin rằng ở đây cũng không ít phu nhân cũng đã có người nhà vào cung chịu phạt, không biết trong hoàng cung, người làm sai, có phải hay không cũng nên chịu sai bảo?"
Những ngươi bên cạnh nghe được lời này của nàng ta có ý xúc xiểng, tất cả mọi người đều im lặng cúi đâu.
Hà tiểu thư này lấy việc trước kia họ phải theo lệnh nàng ta, kể từ ngày được chòn làm hoàng hậu lại càng quá đáng.
Ngay cả Thái hậu cũng không coi ra gì
Sắc mặt thái hậu xanh mét, nhưng là lần này Hà Tiêm Nhi nói có đạo lý, bà ta cũng không làm gì được.
Vân Tử Lạc nghe thấy vậy, nhàn nhatj xoay đầu lại nói: " Nếu Hà Tiểu thư đã muốn đổi trà, vậy ra sẽ đổi cho"
Nói rồi, nàng bưng đến bên cạnh Hà Tiêm Nhi lấy chén trà chưa uống đổ đi, lúc này Đào nhi đã đưa một chén trà mới đên nói: " Tiểu thư, để em đưa"
Vân Tử Lạc khẽ lắc đầu, " Nàng ta chỉ rõ ta, em đi, nàng ta nhất định làm khó dễ em, em sẽ không ứng phó được đâu"
Nàng bưng chén trà Quân Sơn mới pha bước qua chỗ Thái Hậu đên trước mặt Hà Tiêm Nhi.
"Mời Hà Tiểu thư dùng tra, đây là trà Quân Sơn từ Đông Lâm, Thái hậu cô cô đặc biệt bảo ta chuẩn bị mời khách"
Vân Tử Lạc vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười, hai tay nàng nâng chén trà bằng sứ trắng/
Khóe miệng Hà Tiêm Nhi cười lạnh lùng.
Vân Tử Lạc, ngươi hại mẫu thân ta đến bây giờ vẫn đang nằm trên giường không dậy nổi, lại bị hạ từ mệnh ngũ phẩm phu nhân xuống tứ phẩm, trở thành trò đùa cho mấy phu nhân trong thành. Về sau ai còn để mẫu thân ta vào mắt nữa.
Cũng đừng nhắc đến cái hiệu "Hoàng hậu tương lại" hữu danh vô thực này.
Nghĩ vậy, Hà Tiêm Nhi duỗi bàn tay trắng nõn ra, đón lấy chén trà trong tay Vân Tử LẠc, Vân tử lạc vừa mới buông tay, thì bàn tay nàng ta bỗng run lên, chén trà hơi nghiêng về phía Vân Tử Lạc..
Nắp chén đặt xuống dưới, cách biệt với chén trà.
Khóe miệng Vân Tử Lạc khẽ nhếch lên, lần trước dâng trà lên cho Nhiếp chính vương, lúc dâng trà nàng đã có dự liệu như thế này.
Ngón tay nàng hơi cong lên, một viên đá nhỏ từ tay nàng bắn
Việc diễn ra rất nhanh.
Tất cả mọi người sẽ không thấy rõ, bởi vì cả quá trình, mọi người chỉ nhìn thấy chén trà kia không lung lay, chén trà nóng hổi "Xoạt" một cái, nước trà đổ lên mu bàn tay của Hà Tiêm Nhi.
"A!"
Hà Tiêm Nhi hét một tiếng, giãy giãy tay, đau đến rơi nước mắt.
"Bộp" Chén trà cùng nắp chén rơi xuống đất, vỡ nát.
Mọi người hít một hơi lạnh
Hà Tiêm Nhi cũng không biết mình bị làm sao, tự nhiên lại bị bỏng, nàng ta cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy mu bàn tay vừa đỏ vừa sưng, đau đến nhe răng trơn mắt, liên tục thổi thổi mu bàn tay.
Những nư nhi còn lại lại giật mình, nhưng lại không một ai dám ở trước mặt Thái hậu hỏi thăm Hà tiêm nhi, cũng chỉ đứng đó nhìn.
"trường nhạc công chúa tới! Nhiếp chính vương tới! Bát vương gia, thập vương gia tới"
Thái giám ngoài điện gọi theo thứ tự tên ngưới đến.
Âm thanh vừa vang lên trong điện cũng rơi vào im lặng.
Mấy nữ nghi trang điểm xinh đẹp trong điện rối rít quỳ xuống hành lễ, miệng ho thiên tuế thiên tuế.
Ánh mắt Hà Tiêm Nhi phẫn nộ nhìn về hương Vân Tử Lạc, cắn răng nói, " Vân Tử Lạc, ta đắc tội gì với ngươi, ngươi lại dùng trà làm bỏng ta! Hức...hức.."
Nói rồi, nàng ta lại khóc ầm lên.
Chỉ là vừa khóc, ánh mắt lại liên tục đảo ra phía ngoài cửa.
Nhiếp chính vương cùng Trường Nhạc công chúa bước vào.
Người đàn ông mặc trường bào màu đen càng làm nổi bật thêm thân hình cao lớn của chàng, mặt chàng lãnh đạm, tiến thêm vài bước, nhíu mày nhìn mấy mảnh sứ vụ dưới sàn.
Mấy cung nữ đứng bên lập tức bừng tỉnh, rối rít chạy tới, rút khăn thu dọn đống mảnh sứ vụn.
Sắc mặt Vân Tử Lạc lạnh nhạt, giọng điêu rõ ràng: " Lạc nhi đường đường là thiên kim tiểu thư, mười ngón tay đều không dính nước, ở nhà cũng chưa từng pha trà, Hà Tiểu Thư có can đảm bắt ta đi pha trà, ta đã làm, Hà tiểu thư lại muốn lạc nhi làm gì?"
"Nói như vậy, ngươi là cố ý" Giọng điệu Hà Tiêm Nhi lập tức thay đổi.
Vân tử Lạc cười khẽ: " Ta tuyệt đối không cố ý, chỉ là vô tình. Kính xin Hà Tiểu thư thứ lỗi cho lạc nhi"
Đương nhiên nàng không phải vô ý, rõ ràng nàng cố ý.
Hà Tiêm nhi nghe nàng nói vậy, tức giận đến không nói nên lời.
Nghe vậy nàng ta nổi nóng nói: " Vậy tay ta phải làm sao? Thái hậu, nhiếp chính vương xin hãy cho Tiêm nhi một công bằng"
Mặt thái hậu đanh lại.
Thử đoạn trong cung vốn bà ta cũng thấy nhiều, vừa muốn giải vây cho Vân Tử Lạc, nhiếp chính vương đã trầm giọng nói: " Vân nhị tiểu thư vốn là thiên kim tiểu thư, hôm nay vừa mới vào cung, ngay cả chén trà cũng chưa từng bưng, thất thủ là chuyện hợp tình hợp lý"
Hà Tiêm Nhi nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.
Từ trước đến nay nàng ta cữ nghĩ Nhiếp chính vương cùng Thái hậu ngoài mặt thì hòa nhã với nhau, nhưng Nhiếp chính vương luôn muốn nhân cơ hội chèn ép nhà họ Vân, lại không nghĩ rằng, Nhiếp chính vương lại giúp Thái hậu nói đỡ cho Vân Tử Lạc.
Khóe miệng Nhiếp chính vương hơi nhếch len, ánh mắt lóe lên ý lạnh, mở miệng nói: " Lần trước ở Hà gia có người phạm lỗi, phải vào cung phục vụ, dâng trà cho bản vương cũng có lần thất thố, bản vương nghĩ người đó vì bìn thường ở nhà không phải làm gì, thất thố cũng không tránh khỏi"
Hà Tiêm Nhi lập tức im bắt không nói gì.
Ý tứ Nhiếp chính vương đã rõ ràng như vậy.
Nếu nàng ta cứ khăng khăng cho là Vân Tử Lạc cố ý, vậy lần trước người nhà nàng ta thất thố với Nhiếp chính vương há chả phải gán lấy tội danh "Mưu sát vương gia" sao?
Mưu sát hoàng tộc, tru di cửu tộc, tịch thu hết tài sản, như vậy cả nhà Hà gia đều bị đi lưu đày.
Nàng ta hiểu, đây chỉ là chuyện nhỏ, cứ thế làm lớn chuyện sẽ ảnh hương đến Hà gia.
Nhiếp chính vương lấy từ trong áo ra một cái bình nhỏ, thản nhiên nói: " Vết bỏng của Hà Tiểu thư có vẻ nặng, bản vương có thuốc mỡ này,dùng đi"
Nói xong ném tới chỗ nàng ta.
Lại chuẩn xác rời đúng trên bàn chỗ Hà Tiêm Nhi.
"Bôi một chút sẽ không còn cảm giác đau nữa" Nhiếp chính vương lười biếng giải thích, ánh mắt như cũ không ngừng nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Nội tâm Hà Tiêm Nhi kích động, thuốc của nhiếp chính vương đều là tinh phẩm. Nàng ta vội vàng mở nắp lọ, đã cảm thấy một cảm giác mát mẻ, nàng ta mừng rỡ, vội dùng tay lấy một ít thuốc mỡ trắng đó bôi lên chỗ bỏng.
Qur nhiên, cảm giác đau nhức lập tức biến mất.
"Vương gia, thần dược, thực sự là thần dược, tay ta đã không còn đau nữa" Hà Tiêm Nhi cười rộ lên, vội vàng nói.
Mấy người đứng xem nãy giờ đều thở phào nhẹ nhõm.
Vân Tử Lạc không khỏi nhíu máy.
Mặc dù, chàng giúp nàng giải quyết tốt mọi chuyện, nhưng nàng không muốn Hà Tiêm Nhi chịu ít đau đớn như vậy.
Vừa rồi, nàng ta còn muốn hắt chén trà nóng kia về phía nàng.
Tâm địa nàng ta cũng độc ác!
Thái hậu chau mày, không biết Nhiếp chính vương muốn làm gì, hai bên đều không có tội, đây không phải là tác phong của Nhiếp chính vương.
Nhưng nghĩ tới tối hôm qua, bà ta cũng không có can đảm đi suy tính chuyện của Nhiếp chính vương.
"Không ngờ rằng Nhiếp chính vương lại có thần dược như vậy! Bổn cung thật mở rộng kiến thức"
Giọng nói lười biếng từ phía bên trái Thái hậu vang lên, là Trường nhạc công chúa sớm đã ngồi vào chỗ nói ra.
Toàn thân Vân Tử Lạc khẽ run lên.
Trường nhạc công chúa này lúc trước không phải gọi Hách Liên Ý là Hách Liên Ý sao? Giờ lại đột nhiên đổi thành gọi " Nhiếp chính vương"?
Người này cũng trở mặt thật nhanh.
Nghi đến vậy, nàng lặng lẽ lui xuống đứng bên cửa điện, tránh sự chú ý của mọi người.
"Lạc nhi, tay muội không sao chứ?" Giọng nói ân cần ấm áp vang lên bên tai nàng.
Vân Tử Lạc nghiêng đầu, chỉ thấy Sở Tử Uyên đứng cách mình không xa, giong nói rất nhở vừa đủ để nàng nghe thấy.
Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu: " Không có việc gì"
Nàng không phát ra tiếng mà chỉ dùng khẩu hình miệng.
"Hàn Lâm và Bình Nhi không đến sao?" Ánh mắt Thái hậu nhìn xuống phía dưới tìm, không khỏi chau mày hỏi tiếp: " Chu thị cũng không tới sao?"
"Bọn họ đang bận rộn nghiệm quan hệ mẹ con, xem ra Tứ vương phi cũng không phải là con ruột của Vân phu nhân"
Giọng nói của Trường nhạc công chúa có chút kỳ quái nói ra.
"Cũng thật thú vị, đường đường là Tứ vương phi, nhưng lại không phải là đích nữ, huyết thống cũng không thuần khiết, lại còn có thể được phong chính phi"
Giọng điệu nàng ta lộ ra vẻ chán ghét.
Lần Trước Sở Tử Uyên nói người dùng cơm với Nhiếp chính vương không phải Vân Tử Lạc, nàng ta không tin vội tìm Vân Khinh Bình.
Thế mà, Vân Khinh Bình lại giám đối với nàng ta hờ hững, hỏi gì cũng giả câm giả điếc không nỏi, lại còn bị người họ Chu kia nói xoáy
TRường nhạc công chúa bị chọc giận đến tức điên.
Nàng ta càng không muốn nghĩ đến, nếu không phải vì Vân Khinh Bình nàng ta làm sao mất đi vẻ kiêu ngạo từ trước đến này?
Thái độ như vậy đối với nàng ta là điều cấm kỵ.
Thái hậu nghe được lời này của Trường nhạc công chúa cũng có chút kinh ngạc, lần đầu tiên bà ta nghe được tin này.
Không khỏi hoài nghi hỏi: " Công chúa nói gì? Tứ vương phi và Chu thị không phải mẹ cn ruột ư?"
Trường nhạc công chúa hừ một tiếng " Ai biết nàng ta là con ai—dã chủng cũng nên"
Thái hậu vội sai một người hầu đứng cạnh đi xuống nói chuyện với người của Trường nhạc công chúa để hỏi chuyện.
Vân Tử Lạc cũng không thấy Diêu Linh Linh, lại nhớ đến cả sáng nay cũng không thấy Quỷ Mị đâu, trong lòng cũng có hồ nghi, nàng dặn dò Đào Nhi ở lại, rồi lặng lẽ rời khỏi chính điện.
Nàng ra khỏi chính điện khong bao lâu, thì Nhiếp chính vương đã bước theo ra ngoài/
"Lạc nhi, ở trong cung đừng chạy lung tung"
Lúc nào chàng cũng để ý Vân Tử Lạc, nên lúc nàng vừa mới rời khỏi chính điện, chàng đã biết.
Vân Tử Lạc dừng bước, quay đầu lại nhìn chàng, nói với vẻ giận dỗi: " Thuốc của chàng chẳng phải rất quý sao? Vì sao lại ban cho Hà Tiêm Nhi "
Ánh mắt Nhiếp chính vương vui vẻ, " Sao. Lạc Nhi, nàng sẽ không vì thế mà ghen chứ"
"Nói bậy, chàng đừng có đùa" Vân Tử Lạc hất cằm nói tiến: " Nàng ta đối với ta như vậy, ta cũng không phải người tốt, ta không muốn nàng ta yên ổn như vậy"
Nhiếp chính vương không khỏi đưa tay lên nhóe má nàng: " Ta đâu có nói nàng là người tốt, xem nàng kìa, một chút lòng tốt cũng không có".
"Chàng có sao?" Vân Tử Lạc lườm chàng, hỏi ngược lại: " Đối với người không có ý tốt với ta, ta cũng không niệm tình. Chàng bây giờ mới biết sao? Có phải giờ chàng cảm thấy ta không đáng yêu? Nếu chàng đổi ý vậy thì cứ cách xa ta một tý"
Nói rồi, nàng gạt tay chàng, xoay người bước đi.
Thực ra nàng cũng không hẳn tức giận thật, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.