Quỷ Mị nhìn nàng cảm kích, rồi kéo tay Diêu Linh Linh. Thấy muội ấy đỏ bừng mặt nghiêng đầu đi, Vân Tử Lạc chợt mỉm cười.
Có Quỷ Mị đưa muội ấy về, nàng yên tâm hơn nhiều.
Cho dù dọc đường Ngụy Thành có muốn quấy rầy Diêu Linh Linh cũng không thể.
Vân Tử Lạc quay người trở về điện. Vừa đi tới bên tượng Phật lớn, nàng bỗng nghe thấy tiếng của Sở Tử Uyên vang lên sau lưng.
“Phản quân đã lùi hết, bổn vương tiễn công chúa về dịch quán, đề phòng dọc đường có chuyện gì.”
Vân Tử Lạc nhíu mày. Nàng không muốn người khác biết mình đứng đây đợi Nhiếp Chính vương, nhất là một công chúa Trường Lạc đã nghi ngờ quan hệ giữa họ từ lâu.
Nàng quay người trốn vào một góc phía sau tượng Phật, nín thở.
Tiếng bước chân vọng vào trong điện.
Công chúa Trường Lạc khẽ “ừm” một tiếng, ngữ khí tràn đầy cảm kích: “Tử Uyên, lần này cảm ơn ngài đã cứu bổn công chúa, ta vô cùng cảm tạ, không ngờ một người văn vẻ nho nhã như ngài đây cũng mạnh mẽ như vậy”.
Sở Tử Uyên khẽ đáp: “Công chúa quá khen rồi, chúng ta đi thôi, tới dịch quán là an toàn rồi”.
Công chúa Trường Lạc bật ra một tiếng cười khẽ: “Bổn công chúa không muốn về dịch quán, ở trong đó cũng không an tâm, quá nhiều phản quân, hay là ta vào ở trong Bát vương phủ đi?”.
Nghe tới đây, Vân Tử Lạc nhếch miệng cười.
Công chúa Trường Lạc này mới là kẻ “người sang bắt quàng làm họ” đích thực.
Sở Tử Uyên im lặng một hồi mới nói: “Vậy được, có điều phủ của bổn tướng lạnh lẽo sơ sài, công chúa sẽ phải chịu thiệt thòi”.
“Bổn công chúa không tin, phủ của Bát vương gia nước Kỳ Hạ có thể sơ sài đến đâu…” Trong lúc đó, họ đã đi ra khỏi điện.
Sau đó một loạt tiếng động vang lên, đều là đội thị vệ đi theo công chúa Trường Lạc và Sở Tử Uyên, rất lâu sau họ mới đi hết.
Có một khoảnh khắc, ánh mắt Vân Tử Lạc ánh lên chút ngỡ ngàng.
Tử Uyên, huynh ấy thật sự đang tranh giành công chúa Trường Lạc ư?
Cũng đúng, cho dù giữa họ chỉ là liên hôn giữa hai quốc gia, không có nền tảng tình cảm, nhưng đối với Tử Uyên, giang sơn mới là quan trọng nhất.
Còn nhớ khi trước huynh ấy từng nói với nàng, huynh ấy suýt nữa đã được lập làm Thái tử. Kết quả, mẫu phi mắc bệnh lìa đời, bị Thái hậu hiện thời cướp mất cơ hội, lập huynh trưởng làm Thái tử.
Việc giành được công chúa Trường Lạc là giành được một hậu phương vững chắc. Liên hôn chính trị vẫn luôn rất thực tế.
Đang mải cảm khái, một giọng nam trầm ấm vang lên ngoài điện: “Lạc Nhi?”.
Nghe thấy chất giọng thân thuộc, ánh mắt Vân Tử Lạc chợt sáng lên, nàng rảo bước đi ra ngoài.
Nhiếp Chính vương đang đứng phía sau cửa điện, gọi một tiếng thăm dò, đôi mắt phượng sâu xa khó che giấu được sự mong chờ.
“Ý!” Vân Tử Lạc cười rạng rỡ.
“Lạc Nhi”, khóe môi Nhiếp Chính vương lập tức cong lên một nụ cười nhẹ nhõm. Chàng giang rộng hai tay, ôm lấy eo nàng, cúi xuống cọ trán mình lên trán nàng.
“Có thể đi được rồi, mọi người đi gần hết rồi”, chất giọng cuốn hút cùng mùi hương nam tính đặc biệt phả lên mặt Vân Tử Lạc.
Tất cả khiến nàng cảm thấy không thể an lòng hơn.
Gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, nàng uể oải nũng nịu trong lòng chàng.
“Ý, ta buồn ngủ”, nói rồi Vân Tử Lạc nhắm mắt lại.
“Vậy thì ngủ đi, ta đưa nàng về. Nàng cứ yên tâm nghỉ, đừng lo lắng gì nữa”, Nhiếp Chính vương thương xót vuốt mái tóc búi của nàng rồi bế ngang người nàng lên.
“Ừm”, Vân Tử Lạc ư hừ một tiếng, níu lấy cổ chàng, cả người thả lỏng, chẳng mấy chốc đã mơ mơ màng màng.
Nhiếp Chính vương bế nàng đi ra trước điện. Hắc Phong đang cúi đầu ăn cỏ ngoài cửa, thấy chủ nhân ra bèn mừng rỡ lao tới.
Một tay Nhiếp Chính vương đỡ Vân Tử Lạc, tay kia ấn chặt lưng ngựa, đu người ngồi lên.
“Ư…”
Cảm thấy hơi váng đầu, Vân Tử Lạc khó chịu rên rỉ một tiếng.
Nhiếp Chính vương nhìn người con gái trong lòng, kéo mạng che mặt của nàng xuống. Nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của nàng, đôi mắt chàng đong đầy cưng chiều, bất giác cúi đầu hôn phớt lên môi nàng rồi mới quất ngựa đi xuống núi.
Sắc trời dần tối, đường núi cũng càng lúc càng khó đi, không khí theo đó lạnh dần, trong không khí còn trôi nổi một màn sương mỏng tang. Ánh trăng lấp ló qua màn mây, chiếu rọi lên những cành cây, vẽ những chiếc bóng loang lổ xuống mặt đất.
Ngựa lao đi vun vút.
Đúng lúc này có một đội người ngựa xuất hiện nghênh đón.
Người dẫn đầu là Quỷ Hình. Trong bóng tối, dáng vẻ của hắn nhìn không rõ ràng lắm, hắn quất con ngựa ốm, định tới hồi báo.
“Suỵt!”, Nhiếp Chính vương làm động tác yêu cầu giữ im lặng.
Quỷ Hình trong giây lát đã chú ý thấy có một cô nương trong vòng tay của chủ nhân, dáng người yểu điệu thục nữ, vạt váy dài tầng tầng lớp lớp màu ngọc bích rủ xuống lưng Hắc Phong, nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió đêm.
Hắn nhận ra đây là y phục của Vân Tử Lạc, lập tức hạ thấp giọng: “Không biết chủ nhân đã nhận được mật báo chưa?”.
“Đã nhận.”
Quỷ Hình nói ngay: “Xung quanh đây cũng có quân của Bát vương gia. Xem ra khoảng thời gian này Bát vương gia có rất nhiều hành động, còn rất ầm ĩ”.
Nhiếp Chính vương cười khẩy, “Dĩ nhiên rồi, ngươi không thấy gần đây hắn chạy tới chỗ công chúa Trường Lạc nhiệt tình đến mức nào sao? Nói như vậy, hắn cũng biết một chút manh mối rồi?”.
Quỷ Hình gật đầu, “Đây đích thực là kế sách của Thái hậu và Vân Kiến Thụ. Lần trước Vân Kiến…”.
Liếc nhìn Vân Tử Lạc ở trong lòng Nhiếp Chính vương, Quỷ Hình nuốt những chữ sau đó xuống, mơ hồ nói tiếp: “Ông ta tới Hằng Châu, chỉ xử lý một phần nhỏ phản quân. Còn các đám phản loạn khác thì được ông ta lén lút đưa về kinh thành rồi giao dịch với Thái hậu phi vụ này. Còn về nội dung cuộc trao đổi thì tại hạ vẫn chưa hỏi ra, nhưng phản quân đã tự tử toàn bộ!”.
“Không cần hỏi cũng biết, thế cục hôm nay nhắm vào Hoàng thượng.”
Quỷ Hình gật đầu: “Chủ nhân anh minh! Thái hậu mượn danh nghĩa phản quân để trừ khử Hoàng thượng, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng trong cung, ngày đăng cơ của Tứ vương đã sắp tới!”.
“Bao năm qua, bà ta vì Sở Hàn Lâm đã tốn không ít tâm sức. Chỉ tiếc là Sở Hàn Lâm trông có vẻ hữu dũng, thực ra là bùn loãng không trát được tường.”
Nhiếp Chính vương chân thành thở dài.
Cúi xuống thấy Vân Tử Lạc vẫn đang ngủ say, chàng càng nói nhẹ hơn: “Chuyện này đừng để Lạc Nhi biết chút động tĩnh gì. Lui xuống đi, chúng ta đi!”.
…
Tới trước cửa Vân phủ, lưu luyến một hồi, Nhiếp Chính vương rốt cuộc vẫn không nỡ đưa Vân Tử Lạc vào trong. Chàng quyết định rồi căn dặn: “Chúng ta vào cung, đêm nay bổn vương sẽ ở trong cung”.
“Dạ.”
Nửa canh giờ sau, Nhiếp Chính vương đã nhẹ nhàng đặt Vân Tử Lạc đang say ngủ lên chiếc giường khảm ngà voi tại chính phòng trong Bảo Đức cung. Sau đó chàng đi ra khỏi điện, sải bước hướng về phía Từ Ninh cung.
Nơi hậu điện Từ Ninh cung, hai ngọn nến tù mù đang cháy khiến cả điện có phần âm u, lạnh lẽo.
Thái hậu ngồi trên ghế thái sư, nghiêm mặt nhìn nam tử trước mắt.
“Lời của ai gia con coi như gió thoảng qua tai ư?”
“Đã dặn con rằng phải hứng lấy nhát kiếm của công chúa Trường Lạc! Kết quả, con không xuất hiện lại nhường cơ hội cho Sở Tử Uyên! Con có biết ta vừa nhận được tin mật báo, công chúa Trường Lạc đã vào ở trong Bát vương phủ rồi không!”
Thái hậu giận dữ vô cùng.
Sở Hàn Lâm đứng trước mặt bà ta, vẻ chế giễu thoáng lướt qua đáy mắt rồi lập tức tan đi.
“Con đúng là muốn làm ai gia tức chết!” Thái hậu thở dài ôm ngực, “Vừa biết cuộc chiến này tình thế bất lợi, ai gia đã lập tức thay đổi kế sách, dù không tranh được cho con Hoàng vị thì chí ít cũng phải giành giật được bè cánh mạnh. Giờ thì hay rồi, bao nhiêu cơ hội đều rơi không vào tay tên nhãi Sở Tử Uyên kia!”.
Sở Hàn Lâm im lặng chau mày.
“Ai gia và cậu của con nghĩ ra cách làm này con có biết phải liều lĩnh chừng nào không, bọn ta là vì ai?”
“Vân tướng quân cũng tham gia vào chuyện này?”
Sở Hàn Lâm cau mặt.
“Đám phản quân này đều do cậu con sắp xếp, tâm tư của ông ấy cũng đặt vào con.”
Thái hậu từ từ thả lỏng cơ mặt.
Nhưng sắc mặt Sở Hàn Lâm thì bỗng chốc trở nên khó coi, hắn định nói gì lại thôi.
Thái hậu xua tay, mệt mỏi cất lời: “Con lui xuống đi”.
Sở Hàn Lâm quay người lùi ra. Thái hậu đang định đứng lên trở vào phòng ngủ thì bỗng sau lưng vang lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Kẻ nào?” Thái hậu cất giọng run rẩy, rõ ràng là vô cùng hoảng sợ.
“Kế sách hay, Thái hậu không hổ danh là người sống trong cung đã lâu, kế sách hay!”
Bờ môi Nhiếp Chính vương nở một nụ cười băng giá, theo bóng tối, chàng chậm rãi bước vào.
“Nhiếp Chính vương!”
Chân Thái hậu mềm nhũn, cả người bà ta ngã khuỵu xuống đất, thảm hại đến quên cả bò lên, nhưng vẫn nhìn Nhiếp Chính vương bằng ánh mắt thảng thốt.
“Thái hậu già cả sợ rằng đã quên mất mùi vị của ‘Thất nhật đoạn tràng tán’* rồi. Không vội, không vội, bây giờ ta sẽ giúp bà được thưởng thức.”
*Thuốc độc khiến ruột gan đau thắt trong bảy ngày.
Chất giọng tàn nhẫn ấy như vọng từ địa ngục lên, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy gió lạnh từ đâu thổi tới, nổi cả da gà.
Thái hậu lập tức đổ mồ hôi lạnh, nước mắt tuôn như mưa, bò rạp dưới chân Nhiếp Chính vương, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Nhiếp Chính vương, ta sai rồi! Ta sai rồi! Mong ngài tha cho ta!”
Nhiếp Chính vương đá bà ta ra: “Mùi vị còn chỗ nào chưa ngon, Thái hậu cứ thoải mái nói với bổn vương, bổn vương sẽ cải thiện!”.
Nói xong đôi mắt phượng u ám khẽ nheo lại. Chàng bước ra khỏi đó, cả người không chút nhiệt độ.
Hai ngọn đèn mờ nơi Từ Ninh cung cũng tắt ngấm sau khi chiếc trường bào màu xanh ngọc khuất bóng, cả cung điện chìm vào bóng tối.
Có cung nữ kể, tối đó họ đều nghe thấy tiếng kêu gào thảm không sao tả xiết.
Chỉ kêu đúng một tiếng rồi ngưng, nhưng chỉ một tiếng đó đã đủ khiến tất cả mọi người trong Hoàng cung run sợ.
Khi Nhiếp Chính vương cất bước đi vào chính phòng trong Bảo Đức cung, vừa ngẩng đầu bèn nhìn thấy Vân Tử Lạc khoác trường bào đen của mình, chống cằm ngồi trước thư án.
“Lạc Nhi, nàng tỉnh rồi?” Nhiếp Chính vương khá ngạc nhiên, chàng những tưởng nàng sẽ ngủ thêm một lát.
Vân Tử Lạc nho nhã ngáp một cái đứng dậy bước qua: “Đúng vậy, cứ cảm thấy có gì không ổn nên ta đã tỉnh dậy, rồi đợi chàng tới giờ”.
Đôi mắt tròn xinh đẹp bỗng mở to, quan sát Nhiếp Chính vương.
Trên áo của nam nhân còn đọng lớp sương mỏng, có giọt sương rung rinh nơi ngọn tóc rồi chảy xuống chiếc cằm căng cứng. Cả khuôn mặt chàng căng ra khiến người ta nhìn mà lo lắng.
“Chàng đi đâu vậy? Có lạnh không?”
Vân Tử Lạc ủ hai tay của chàng, cái lạnh lẽo hết như ôm phải tuyết mùa đông.
“Sao tay chàng lạnh thế này?” Vân Tử Lạc trách cứ.
Nhiếp Chính vương cong môi cười, nhiệt độ căn phòng lại lập tức tăng cao.
Chàng rút tay mình ra, “Vừa ra ngoài có chút chuyện, ngoài kia hơi lạnh, đừng làm lạnh tay nàng”.
Nói xong, chàng quay người đi ra sau thư án, kéo một chiếc chuông nhỏ treo trên tường.
Chẳng mấy chốc, tiếng của Quỷ Hình đã vọng từ ô cửa sổ trên đầu xuống.
“Vương gia.”
“Chuẩn bị một chút điểm tâm đêm tới đây.” Nhiếp Chính vương cười tít mắt dặn dò.
“Dạ.”
Quỷ Hình đáp rồi ra khỏi chính viện, trong lòng bao nhiêu xúc cảm. Ban nãy hắn và vương gia cùng tới Từ Ninh cung, nhìn thấy biểu cảm lãnh khốc như bao ngày của vương gia. Nhưng khi đứng trước Vân nhị tiểu thư, ngài vẫn cười nói rất vui vẻ, rất chân thành…
Đây là một chuyện tốt, có điều, Vân nhị tiểu thư liệu có chấp nhận những thủ đoạn tàn ác của vương gia không?
Nhưng đám người đó nợ chủ tử, quả thực đáng chết!
Khi hắn bưng một lồng bánh bao nóng hổi cùng hai cốc sữa dê tới, Nhiếp Chính vương và Vân Tử Lạc đã ngồi trên chiếc bàn hoa trong phòng.
Quỷ Hình cúi đầu, nhanh chóng đặt chiếc lồng xuống, rồi lùi ra.
“Lạc Nhi, đây là bánh bao hấp do đầu bếp trong Ngự thiện phòng làm, nàng nếm xem mùi vị thế nào?”
Nhiếp Chính vương gắp một chiếc bánh bao, bỏ vào bát, thổi thổi rồi trở tay đưa tới bên miệng Vân Tử Lạc, dịu dàng nói: “Cắn từ từ thôi, cẩn thận kẻo bỏng!”.
“Rất ngon.” Nàng chân thành khen ngợi.
“Có thích không?” Nhiếp Chính vương rất vui, ghé đầu qua nếm thử miếng bánh nàng vừa cắn rồi vui vẻ nói: “Lạc Nhi, hết nóng rồi, ăn đi kẻo nguội”.
Vân Tử Lạc ăn trọn chiếc bánh bao cả hai vừa cắn, bỗng nhiên cảm thấy nó quả thực ngọt hơn ban nãy rất nhiều.
Chẳng trách tên Hách Liên Ý này lại thích ăn đồ nàng để lại!
Hai người chàng một miếng nàng một miếng, ăn bánh báo hấp, uống sữa dê nóng hổi, chẳng mấy chốc đã dùng xong bữa.
Nhiếp Chính vương cất bước đi ra phòng ngoài kéo chuông.
Vân Tử Lạc bám theo hỏi: “Sắp tới giờ Tý rồi, Ý, còn có thể xuất cung không?”.
Nhiếp Chính vương kéo chuông rồi quay đầu mỉm cười: “Một ngày mười hai canh giờ, nàng muốn xuất cung giờ nào cũng được. Có ta ở đây, nàng lại sợ không ra được cung ư? Có điều, nàng không cần ra khỏi cung, cứ ở lại đây, ta sẽ nói với người ngoài là nàng chịu phạt, vào cung phục dịch một tháng”.
Vân Tử Lạc há hốc miệng: “Phạt thật sao?”.
“Đương nhiên rồi, các cô gái phạm phải đức hạnh, vào cung phục dịch rất đông, dù có là Hoàng hậu Quý phi cũng có lúc phạm lỗi, mọi người quen rồi, không nghĩ gì nhiều đâu.”
“Nhưng chàng, bình thường có ở trong cung không? Đa phần chàng đều ở Nhiếp Chính vương phủ, ta ở trong cung, càng không tiện gặp chàng.”
Nhiếp Chính vương đã bước tới bên, cúi xuống ôm lấy eo nàng, hôn nhẹ lên trán nàng: “Nha đầu ngốc! Nàng đã ở trong cung, ta còn ra ngoài cung làm gì? Dĩ nhiên sẽ ở bên nàng rồi. Ngoài mặt nàng sẽ qua cung khác giúp đỡ nhưng lúc nào ta cũng có thể nhìn thấy nàng”.
Chàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú, dịu giọng đầy quyến luyến: “Tối tối, ta sẽ đón nàng về Bảo Đức cung, vậy thì đêm đêm chúng ta có thể ở bên nhau, ta cũng không cần ngày ngày đau khổ nhung nhớ nữa…”.
“Ừm…”
“Lạc Nhi, đi nào, chúng ta vào phòng ngủ, tắm rửa rồi đi nghỉ. Không còn sớm nữa, còn không nghỉ ngơi, ngày mai sắc mặt sẽ tệ lắm.”
Nhiếp Chính vương nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, dắt nàng vào trong phòng ngủ, khi tới cửa chàng tiện tay hất vài cái, chẳng mấy chốc trên tường đã hiện ra một cánh cửa ngầm.
Vân Tử Lạc nghe có tiếng nước chảy bèn hỏi: “Có suối nước nóng?”.
Nàng nhớ trong sách nói trong các Hoàng cung cổ đại đều có suối nước nóng.
“Lạc Nhi thông minh, là suối nước nóng ngầm của Bảo Đức cung, là nước suối tự nhiên được dẫn từ trên núi Thanh Thương xuống, có hiệu quả dưỡng cơ.”
Lát sau, Nhiếp Chính vương lại mở một cánh cửa, Vân Tử Lạc đích thực được mở rộng tầm mắt.
Trên đỉnh đầu treo bốn viên dạ minh châu quanh năm tỏa sáng, soi rọi cho một khoảng không gian lát đá cẩm thạch rộng khoảng một trăm mét vuông, bước xuống thềm là xuống dưới suối.
Vân Tử Lạc nhìn xuống chỉ thấy mặt nước sủi tăm bốc hơi nghi ngút, hơi nước mông lung. Nàng ngồi xuống hớt nước, phát hiện nước trong vắt, có thể nhìn rõ lớp đá cuội dưới đáy.
Nhiếp Chính vương cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nói với nàng: “Lạc Nhi, trước đó ta đã bảo Quỷ Hình thông báo cho Quỷ Hồn, đưa cả nha hoàn Đào Nhi của nàng vào cung, còn bảo nàng ấy chuẩn bị những y phục nàng vận thường ngày, để ta bảo mang vào”.
“Được.”
“Nàng chỉ được nghịch ngợm trong phạm vi trăm thước tính từ thềm trở ra, đừng qua bên đó.” Nói rồi, chàng giơ tay chỉ: “Bên đó là vùng nước sâu, không được phép qua, rất nguy hiểm, Đào Nhi sẽ ở đây trông nàng. Ta cũng sẽ ra ngoài cửa canh, có chuyện gì ta sẽ xông vào đó”.
Nhiếp Chính vương căn dặn hết lời.
Vân Tử Lạc phì cười: “Biết rồi, chàng yên tâm ra ngoài đi”.
Đợi Nhiếp Chính vương đi ra hẳn rồi khép cửa lại, Vân Tử Lạc mới thoát y, nhảy xuống nước. Làn da trắng trẻo như con cá tự do bơi lội giữa làn nước, chẳng mấy chốc nàng đã bơi được một vòng.
Khi Đào Nhi mang quần áo vào, nhìn thấy cảnh ấy bỗng trợn tròn mắt.
“Tiểu thư, cô biết bơi ư?” Muội ấy chạy vội tới bên bờ, không dám tin, “Trước kia chẳng phải cô sợ nước nhất ư? Sao lại biết bơi chứ? Cô học từ khi nào vậy? Lẽ nào Nhiếp Chính vương dạy cô?”.
Vân Tử Lạc bơi tới dưới bậc thềm, ngồi xổm trong nước, giấu toàn bộ cơ thể xuống làn nước, dù là đối diện Đào Nhi, nàng vẫn xấu hổ.
Nàng cười hì hì: “Em hỏi nhiều quá đó. Ta chẳng biết nên trả lời câu nào trước. Tóm lại, tiểu thư nhà em học gì cũng rất nhanh, em không nhận ra sao?”.
Cô bâng quơ né tránh vấn đề này.
…
Nhiếp Chính vương ngẩn ngơ đứng đợi ngoài cửa, tiếng nước và tiếng cười chốc chốc vang lên khiến lòng chàng nhộn nhạo.
Cảm giác đợi đã hơi lâu, cuối cùng chàng mới nghe thấy tiếng cọt kẹt.
Chàng vừa ngẩng đầu bèn nhìn thấy Vân Tử Lạc mới mái tóc đen ướt rượt, mặc một chiếc áo lót trong màu hồng chậm rãi bước ra. Đào Nhi ôm quần áo bẩn, hành lễ với Nhiếp Chính vương.
“Xuống nghỉ ngơi đi.” Nhiếp Chính vương mấp máy môi rồi đi thẳng tới bên Vân Tử Lạc, ánh mắt chỉ toàn ngỡ ngàng.
“Ý.” Vân Tử Lạc mơ hồ đánh mắt nhìn xung quanh.
Đi từ cánh cửa này ra, cách bày trí của gian phòng rất khác với thư phòng. Chủ yếu là màu đen, dưới sàn còn được trải thảm màu đen họa tiết mây tuyệt đẹp. Các đồ dùng đều được làm bằng gỗ chim đen hảo hạng, trên giá đồng gác một thứ đồ cổ với niên đại nhiều năm. Chiếc đàn Lưu Âm.
Cả gian phòng chìm trong một vẻ xa hoa và quý phái đích thực.
Trong lúc Vân Tử Lạc đang quan sát, Nhiếp Chính vương khó khăn nuốt nước bọt rồi bế ngang người nàng lên, cất giọng khản đặc, “Mau đi ngủ!”.
Chàng sải bước bế nàng vào phòng trong.
Phòng trong rất rộng nhưng để khá trống, chỉ có độc chiếc giường đen tuyền bằng gỗ đàn hương cao lớn bày chính giữa, ngay cả màn che cũng không có, đơn giản mà cao quý.