Lạc Nhau Một Đời

Chương 96: Bỏ trốn không thành




Trương Thành sau khi chữa thương xong cho những vệ sĩ có mặt trong cuộc giao chiến hôm nay cũng đến giữa khuya, phỏng chừng Thiên Ý đã tỉnh muốn đến xem xem cô thế nào không ngờ lại vô tình nghe được bí mật động trời như vậy.

[ Không ngờ cái chết của cha Thiên Ý lại liên quan đến A Lễ ]

Cửa phòng rục rịch mở ra đối diện trước bộ dạng hiện giờ của Lưu Ngọc Lễ Trương Thành không biết nên nói gì, sự thật này quá đáng sợ, bao nhiêu năm qua Trương Thành là người rõ nhất mối hận trong lòng Thiên Ý sâu như thế nào, không biết bao nhiêu lần cô vì huấn luyện nên thương tích đầy mình vì theo Lưu Ngọc Lễ đối đầu với những thế lực kia mà suýt chết, bây giờ mới nhận ra kẻ thù vẫn luôn tìm kiếm là người đầu ấp tay gối sẽ suy sụp thế nào chứ

Lưu Ngọc Lễ vì không chịu được cảnh tranh cãi nên đã bỏ đi, Thiên Ý ngồi thẫn thờ trên giường bệnh đôi mắt tuyệt vọng nhìn về nơi vô định.

Trương Thành đi vào anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu ra sao, cuối cùng chỉ khẽ khàng gọi tên cô

" Thiên Ý "

Một lúc sau vẫn không thấy cô trả lời, Trương Thành tiến đến ngồi xuống cạnh cô, giống như lúc trước ở trong tâm thế một người bạn sẵn sàng lắng nghe những gì cô chia sẻ

" Chuyện hôm nay… "

" Là do tôi sắp sếp "

Cô hít một hơi thật sâu quay người đối diện Trương Thành, đã từ rất lâu về trước cô đã nhận ra anh không hề phù hợp với thế giới ngầm, Trương Thành trân quý mạng sống, anh dịu dàng, ấm áp nhưng bị kẹp bởi Lưu Ngọc Lễ mà đi vào con đường này. Lưu Ngọc Lễ dùng tiền bẩn lo cho Trương Thành học y rồi lại để Trương Thành về tổ chức làm cho mình, hai người này kiếp trước chắc là cũng mắc nợ gì nhau.

" Anh vẫn luôn nói muốn tôi giữ mạng tìm em gái, giữ mạng để trả thù, bây giờ kẻ thù ở ngay đây là anh em của anh…liệu anh có còn giúp tôi nữa không? "

Mắt anh đỏ au, Trương Thành nhìn thấy sự bất lực vào tuyệt vọng trong lời nói của Thiên Ý nhưng chắc cô cũng phải biết anh sẽ không thể phản bội Lưu Ngọc Lễ mà

" Thiên Ý, xin lỗi cô…tôi cũng giống như cô trước kia không thể nào làm tổn hại A Lễ, cậu ấy có ơn với tôi, mạng này là A Lễ cứu cô hiểu mà "

" Tôi không cần anh giúp tôi trả thù, anh giúp tôi trốn khỏi đây là được rồi. "

Đứng trước lời van xin của cô Trương Thành không kiềm được nhói lòng, ngay từ sớm anh đã biết bản thân bị người này làm cho rung động, yêu sự kiên trì nỗ lực của Thiên Ý càng thêm thương cảm cho số phận của cô. Nhưng anh biết trong lòng cô có 2 thứ vẫn luôn ngự trị ở đó, một là thù hận còn hai là Lưu Ngọc Lễ. Vậy nên Trương Thành chỉ có thể giấu nhẹm đi cảm xúc của mình, đối đãi với cô như những vệ sĩ khác nhưng đôi lúc lại không kiềm được để tâm đến cô.

" Thiên Ý, tôi…tôi "



" Làm ơn đi Trương Thành, tôi biết trước giờ bổn phận của anh là cứu người, những thứ khác không liên quan đến anh. Anh xem như lần này cứu tôi được không? Tôi và…"

Giọng cô có hơi thé do cố kiềm chế cảm xúc khi nói tới đoạn này nước mắt đã lũ lượt đổ ra

" Tôi và Lưu Ngọc Lễ bây giờ không khác gì kẻ thù, anh ta không giết tôi ngược lại muốn giữ tôi khư khư bên cạnh như vậy mỗi ngày không khác gì tra tấn. Nhà an toàn đầy rẫy vệ sĩ canh giữ, anh giúp tôi đánh lạc hướng bọn họ, tôi lần theo cửa sổ đi ra ngoài, cái khác anh không cần bận tâm "

" Vết thương của cô "

" Không đáng ngại "

Thật tình anh vẫn không nỡ để cô đi, Trương Thành biết một khi Thiên Ý rời khỏi thì rất có thể cả đời đều sẽ không gặp lại nữa nhưng mà…chứng kiến cô như vậy lại cầm lòng không đặng.

Anh lấy trong túi ra một chiếc điện thoại, là loại bấm nút trông khá cũ kĩ đưa cho Thiên Ý

" Cô giữ thứ này, tuy không thể truy cập mạng nhưng không dễ bị người ta truy lùng ra tung tích "

" Cám ơn anh "

Không biết bao nhiêu lần cô phải nói lời cảm ơn Trương Thành, có lẽ đời này người mà cô mắc nợ nhiều nhất chính là anh, nếu còn kiếp sau hy vọng có thể đáp đền.

Trương Thành lấy cớ khám sức khỏe cho loạt vệ sĩ ở nhà an toàn để giúp cô trốn thoát, tránh để người khác nghi ngờ anh chỉ cho gọi vệ sĩ canh giữ ở chung quanh khu vực cửa sổ lẫn phòng camera quan sát đến kiểm tra tình hình.

Thiên Ý từ sớm đã thay bộ quần áo bệnh nhân ra, cô mặc bộ đồ đen bó sát do Trương Thành chuẩn bị để tiện hành động. Chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng việc hành động sẽ càng khó khăn hơn, cầm lấy sợi dây thừng thắt nút thật chặt, cô men theo cửa sổ nhanh nhẹn đi đu xuống tiếp đất. Do phải dùng lực tay khá nhiều nên vết thương ở vai nhanh chóng bị rách toạc ra.

Theo lời chỉ dẫn của Trương Thành, cô đi đến một con hẻm nhỏ gần đó trông thấy chiếc ô tô màu xanh cũ kĩ đã đậu sẵn, còn chưa kịp mừng thì một bóng người từ trong xe bước ra. Lưu Ngọc lễ vứt điếu thuốc đã cháy đến đầu lọc giống như đã đợi sẵn ở đây từ rất lâu rồi.

" Đừng nháo nữa, theo anh về nhà "

Cô lùi về sau mấy bước



" Không Lưu Ngọc Lễ, tôi sẽ không theo anh. Tôi không muốn làm con chim trong lồng của anh nữa "

Lưu Ngọc Lễ không nhịn được gào lên

" Em không có lựa chọn khác "

" Tôi không rảnh mà điên với anh nữa "

Ý thức được mình có hơi quá lời, anh lập tức hạ giọng

" Nếu em không gieo vào tôi thứ tình cảm chết tiệt đó thì tôi đã không điên thế này. Giữ một người muốn giết mình ở bên cạnh đúng là việc chỉ có kẻ điên mới làm ra. "

" Kết thúc rồi, là anh tự tay hủy hoại mọi thứ. Hôm nay sẽ có một người phải chết, hoặc là anh hoặc là tôi "

Lưu Ngọc Lễ cầm lấy khẩu súng màu bạc quen thuộc, là cái mà trước kia anh đưa cho cô để làm tin khi đến gặp gỡ Lữ Gia Duy ở nhà hàng Kim Gia Vũ, anh nói khẩu súng đó là Lâm Kính Phi cho anh, cô giữ nó anh chắc chắn sẽ trở về.

" Giết anh đi "

Anh đặt khẩu súng ngắn vào tay Thiên Ý nói một cách khẩn thiết, cô không nghĩ ngợi lập tức chỉa về phía anh chỉ thiếu bóp cò sẽ có thể lập tức lấy mạng người

" Anh tưởng tôi không dám sao? "

Anh hét lên

" Nếu em đủ nhẫn tâm thì nổ súng đi "

Nước mắt Thiên Ý lộp bộp rơi xuống, bàn tay của cô như đóng băng không thể động đậy, cô hận bản thân mình đến lúc này vẫn không thể một phát lấy mạng người đó giờ phút này vẫn còn do dự không thể ra tay.

Khẩu súng trên tay bị Lưu Ngọc Lễ giật lấy, anh đập nó thật mạnh vào gáy của Thiên ý khiến cô lập tức ngất đi. Ngã vào vòng tay quen thuộc, anh ôm thật chặt cô gái của mình vào lòng, bên trong lời nói có phần điên dại.

" Lần này anh đã cược thắng rồi, Thiên Ý em có thể hận anh…nhưng em vĩnh viễn không được rời khỏi anh. "