Lạc Nhau Một Đời

Chương 95: Lừa mình dối người




Do mất quá nhiều máu nên vừa theo anh rời khỏi nơi đó không bao lâu Thiên Ý lập tức bị ngất đi, cả hai lên trực thăng trở về nhà an toàn đã có Trương Thành chờ sẵn để sơ cứu. Toàn bộ quá trình đều có anh ở bên cạnh cô, anh nhìn Thiên Ý tóc tai rối bời, gương mặt bị đánh đến sưng đỏ, máu chảy thấm ướt hết cả áo ngoài vấy bẩn ra khắp người anh.

Anh ngồi đó nhìn Trương Thành giúp cô khâu vết thương một cách ngây ngốc, không biết đã là lần thứ bao nhiêu anh phải chứng kiến sự việc này, hết lần này đến lần khác đều vì anh mà bị thương chỉ có chút khác biệt là lúc trước vì bảo vệ anh nhưng bây giờ là muốn gài bẫy anh.

Y tá giúp cô lau người rồi thay quần áo sạch sẽ, Thiên Ý thì vẫn hôn mê nằm yên vị trên giường. Điện thoại Lưu Ngọc Lễ cứ không ngừng reo, việc ở tổ chức cứ ồ ập dồn đến khiến anh như phát điên, tất cả những chuyện này đều là người nằm trên chiếc giường kia gây ra nhưng anh thật căm hận bản thân mình không thể làm gì cô, nói đúng hơn là không nỡ làm gì, anh không nỡ để cô chịu tổn thương dù chỉ một chút điều đó khiến anh đau đớn hơn cả lăng trì nhưng người đó lại không tiếc mạng của bản thân chỉ vì muốn trả thù anh, không tin được chỉ ngần ấy thời gian lại thay đổi Thiên Ý của anh nhiều như vậy, cô ở ngay đó thôi với tay liền có thể chạm lấy nhưng lại khiến cho anh cảm thấy thật xa cách.

Đêm đến Lưu Ngọc Lễ cũng không thiết mệt mỏi, anh chẳng màn nghỉ ngơi mà quyết ngồi bên giường chờ đợi. Ranh giới mỏng manh được hình thành vào khoảnh khắc đó, Thiên Ý sợ anh giết chết Lữ Gia Duy nên đã tức khắc đẩy anh ta ra khỏi mình, tại thời điểm đó anh đột nhiên nhận ra vị trí độc tôn của mình trong lòng cô đã không còn nữa.

Thiên Ý cũng thừa biết bản thân khi làm ra việc này, kế hoạch thất bại cô đã không còn đường lui nữa, theo anh trở về tổ chức cô đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý đón nhận kết cục bi thảm cho bản thân mình. Chỉ là không ngờ vào lúc bản thân tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm ở phòng bệnh của nhà an toàn, vết thương còn được xử lý rất cẩn thận.

Trước mặt cô là người đàn ông mặc bộ tây trang bị vấy bẩn bởi máu, anh ngồi khom người trên giường bệnh gương mặt giống hệt ác quỷ muốn lấy mạng cô. Ánh mắt chạm nhau như có thể nhìn xuyên thấu qua linh hồn, trong bầu không khí đáng sợ này Lưu Ngọc Lễ là người lên tiếng trước

" Không có gì muốn biện minh? "

Hơi thở cô nặng nề, cổ họng khản đặc nói không ra hơi

" Không có "

Lý do giả vờ cuối cùng để duy trì mối quan hệ này cũng không có, chỉ cần cô chịu tiếp tục diễn thì dù có lừa dối anh cũng tin cũng chấp nhận nhưng Thiên Ý thật sự đã quá mệt mỏi không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa. Cô biết anh đủ thông minh, đoán chừng chỉ cần một hành động bảo vệ Lữ Gia Duy đó của cô anh cũng sẽ đoán ra được tất cả vậy nên giả vờ thật sự không cần thiết.

" Em diễn lâu như vậy tại sao không tiếp tục diễn nữa? "

" Mệt rồi "



Anh bật cười, không ai nói cho Lưu Ngọc Lễ mỗi khi anh tức giận lại cố cười thì đáng sợ như thế nào, giống như thần chết sau nụ cười đó sẽ lập tức lấy mạng người ta

" Em mệt? Vào phòng mật đánh cắp thông tin, khiến cho 3 cuộc giao dịch lớn thất bại, gây nên cuộc hỗn chiến giữa Đại Ưng và Hạt Tử còn kéo luôn cả cảnh sát vào có chuyện nào em làm không phải là chuyện lớn? Đều là vì muốn trả thù tôi thôi, em tiếp tục diễn, ở bên cạnh tiếp tục nghĩ cách tra tấn hành hạ tôi không tốt sao? Vì sao phải lật bài ngửa sớm như vậy? "

Thiên Ý sững người, đôi mắt rưng rưng nhìn người đàn ông đối diện mình, hóa ra Lưu Ngọc Lễ đều biết hết tất cả nhưng lại xem nhưng không có gì. Hóa ra trước giờ đều là cô tự cho rằng mình thông minh có thể qua mặt Lưu Ngọc Lễ nhưng thực chất kế hoạch đã sớm bại lộ từ lâu rồi.

Thiên Ý lắc đầu, hai mắt đỏ hoe tự nhạo báng mình, miệng buông lời đả kích

" Anh biết hết tất cả lại vờ như không có gì còn ở đó điên cùng tôi, anh mỗi ngày yêu thương ân ái với kẻ muốn giết mình anh không thấy bản thân kinh tởm sao? "

" Im ngay "

Cố kiềm nén cảm xúc, anh không muốn tranh cãi với cô trong tình huống này, cũng chưa từng nghĩ Thiên Ý của anh khi trút bỏ đi lớp mặt nạ lại có thể đau đớn nói ra mấy lời cấu xé tim gan đến thế

Cô gào lên đau đớn

" Anh giết tôi đi "

" Câm miệng "

" Bằng không sau này tôi sẽ giết anh. "



Kế hoạch thất bại cô vốn cho rằng mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa, không hiểu vì sao đến giờ phút này Lưu Ngọc Lễ vẫn chưa ra tay ban cho cô cái chết

" Anh thật sự yêu tôi đến như vậy sao? Vậy thì tại sao lại giết cha tôi, khiến tôi nhà tan cửa nát còn đưa tôi về tổ chức giả vờ tốt bụng giúp tôi trả thù giúp tôi tìm em gái, 10 năm qua tất cả đều là kế hoạch của anh có phải không? "

" Anh không… "

Cổ họng nghẹn ứ, đối mặt trước từng ấy lời chất vấn anh muốn giải thích với cô nhưng lại không biết bày tỏ thế nào

" Người giết cha em là Lâm Kính Phi, hơn nữa anh thật sự không biết người đó là cha em càng không lập kế hoạch gì đó. Thiên Ý…làm ơn hãy tin anh "

Anh muốn tìm một lý do để níu kéo năm đó cái chết của cha Thiên Ý thật sự là do Phi Ưng lão đại gây nên nhưng Lưu Ngọc Lễ là cánh tay mặt của ông ấy sự việc ngày đó anh cũng không thoát khỏi liên quan vậy nên mới phải ra sức che giấu nhưng cuối cùng vẫn là giấy không thể gói được lửa.

Chưa bao giờ giữa hai người căng thẳng như vậy, ở trong tâm thế một người sắp chết cô thật sự không sợ việc gì thẳng thừng nói ra mấy lời đay nghiến

" Là anh hay Lâm Kính Phi thì cũng có khác biệt gì? Lưu Ngọc Lễ anh còn không giết tôi ngày sau anh chắc chắn phải hối hận "

Anh lê tấm thân tàn tiến đến bên cạnh cô gái của mình, bản thân lần đầu đê hèn đến mức nhắc lại chuyện cũ chỉ mong giữ cô ở lại bên cạnh mình

" Em đã từng thề cả đời trung thành với anh tuyệt đối sẽ không phản bội "

Cô không chút sợ hãi, ép bản thân mình đối diện với Lưu Ngọc Lễ, từng câu từng chữ Thiên Ý nói ra đều vô cùng rõ ràng lại giống như mũi nhọn đâm thẳng vào tim

" Vậy thì đợi sau khi anh chết xong tôi sẽ xuống địa ngục tạ tội với lời thề của mình "