Đến kỳ họp mặt của tổ chức Dương Thiên Ý xuất hiện bên cạnh Lưu Ngọc Lễ dưới sự chứng kiến đầy ngỡ ngàng của tất cả mọi người, tuy nói đã theo anh làm việc đã 9 năm nhưng cô chỉ được đào tạo trở thành một vệ sĩ bên cạnh theo bảo vệ bảo đảm an toàn cho anh mỗi khi ra ngoài, còn việc buôn hàng và các hoạt động lớn của tổ chức Thiên Ý chưa từng được biết đến. Lần này xuất hiện ở đây có thể cho thấy sự tin tưởng mà anh dành cho cô đã tăng thêm phần nào.
Cả quá trình họp đều vô cùng căng thẳng, nhất là dáng vẻ khi làm việc của Lưu Ngọc Lễ khiến cho Thiên Ý đứng ở bên cạnh rất mất tập trung cứ liên tục nhìn về phía anh. Dáng vẻ đó khác với anh những khi ngày thường không phải vui vẻ, bỡn cợt bên đám nữ nhân mà rất nghiêm túc, chính chắn.
Một người đàn ông lớn tuổi râu tóc trắng xóa mặc bộ quần áo theo kiểu cổ xưa miệng phì phèo ống thuốc lào lên tiếng. Thiên Ý biết ông ta, người trong tổ chức gọi ông ấy là Lão Phúc còn được biết đến với biệt danh Kình Ngư là tay chơi lão làng, trước kia làm việc vận chuyển vũ khí trái phép theo đường thủy còn thách thức cả cảnh sát, bây giờ lớn tuổi nên giao lại cho đám đàn em còn ông ấy thì ngồi mát ăn bát vàng.
" Phi vụ vừa rồi tuy làm ăn suông sẻ nhưng cũng dây vào không ít đến với bọn cảnh sát, sắp tới chúng ta chắc phải ngừng hành động một thời gian kẻo lại đánh rắn động cỏ. "
Một người phụ nữ tuổi ngoài tứ tuần ăn diện lòe loẹt tay cầm cây quạt tre phẩy nhẹ, giọng nói ẻo lả.
" Chúng ta sợ cảnh sát sao ? Bọn họ có thể làm gì được chúng ta chứ ? Một đám ngu dốt dễ dàng giải quyết bằng tiền có gì đáng lo ngại sao Lão Phúc ? "
Người phụ nữ đó là Sương Hoa một trong số ít phụ nữ có máu mặt ở tổ chức, bà ấy quản lý đám đệ tử ở mấy sòng bạc và quán bar rất được tin cậy.
Nói tới nói lui thì ý kiến của Lưu Ngọc Lễ mới là quan trọng nhất, anh sớm đã có suy tính riêng cho mình.
" Đại Ưng đang có định hướng đẩy mạnh hợp tác lâu dài với HongKong, Thái Lan và Cambodia...chúng ta không thể tùy tiện ngừng cung cấp hàng được "
" A Lễ, vậy cậu tính thế nào ? Vẫn phải đảm bảo an toàn cho đám anh em chứ. "
Lưu Ngọc Lễ gõ gõ ngón tay lên bàn cười nhếch mép.
" Mọi chuyện vẫn sẽ tiếp tục, còn nữa chuỗi quán bar ở phố Vân Phong sắp tới tôi dự sẽ toàn quyền giao lại cho Thiên Ý. "
Lời nói vừa dứt ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô, đôi hàng lông mày của Sương Hoa như muốn dính chặt lại, lớp phấn trên mặt bà ấy cũng như sắp nứt ra.
" A Lễ, chuỗi quán bar đó là nơi kiếm sống của đám đàn em tôi mang lại nguồn thu không nhỏ, tuy Thiên Ý là người của cậu lập nhiều công lớn nhưng để một vệ sĩ đi làm việc đó e là không hợp lý. "