Hai gã đàn ông nói với nhau toàn là chuyện làm ăn, nói một cách thoải mái rất suông sẻ. Bỗng nhiên Lâm Vũ nhớ ra gì đó anh bèn hỏi chuyện Lưu Ngọc Lễ
" Anh Lễ, nghe đám vệ sĩ kể lại lần này ở buổi đấu giá Thiên Ý vì giúp anh lấy được bức tranh cổ mà bị thương ? "
Gương mặt của anh không chút biểu tình chỉ gật đầu rồi trả lời qua loa.
" Ừ "
Lâm Vũ hít thở sâu một hơi rồi nói tiếp
" Anh không đến thăm cô ấy sao ? "
Lưu Ngọc Lễ trừng trừng ánh mắt nhìn Lâm Vũ xong lại liếc sang nơi khác, cầm ly nước lên uống lấy một ngụm rồi nhếch môi cười
" Trách nhiệm của vệ sĩ là bảo vệ cho ông chủ của mình, tôi cần phải biết ơn cô ấy sao ? "
Đến cả Lâm Vũ không thường xuyên có mặt ở đây cũng dễ dàng nhìn ra Lưu Ngọc Lễ có vẻ hơi đề phòng Thiên Ý, một người trung thành như vậy tại sao anh lại phải cận trọng đến mức độ như thế ?
" Anh Lễ, tôi nói thế này anh nghĩ xem nhé. Thiên Ý vào tổ chức đến giờ cũng đã 9 năm mà còn là do chính anh dẫn dắt, bây giờ cô ấy cũng đã 28 tuổi rồi không còn nhỏ nữa. Cả quá trình từ một cô nhóc đến khi trưởng thành của Thiên Ý anh đều chứng kiến. Nói về trung thành khó có ai sánh được, làm việc cũng rất dứt khoát. Vốn dĩ người giữ chức vụ trưởng đội vệ sĩ nên được trao đồng xu vàng còn anh lại bắt cô ấy đeo đồng xu bạc không khác gì với cấp dưới của cô ấy làm cho Thiên Ý bị một vài người chê cười. "
Lưu Ngọc Lễ làm ông chủ của người ta toàn là thưởng phạt phân minh nhưng cách mà anh đối xử với Thiên Ý giống như cô đã đắc tội gì với anh vậy.
Lưu Ngọc Lễ ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp lại Lâm Vũ bằng giọng trầm ổn
" Cậu có biết có nhiều người càng liều mạng càng nỗ lực lại càng khiến người khác nghi ngờ không ? Dương Thiên Ý có những suy nghĩ khác biệt với những vệ sĩ khác, cô ấy muốn chứng minh bản thân nổi trội hơn đến mạng sống cũng không tiếc. Là trưởng đội vệ sĩ nữ đầu tiên tôi đương nhiên phải có chút đề phòng, làm sao biết được ai đó có dã tâm gì hay không. "