Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 417




“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Ông cụ nghe Cảnh Thiên hỏi một câu thiếu EQ như vậy, đầu bỗng phát đau. Ông tưởng hai đứa trẻ sẽ cãi nhau thì3
Chiến Lệ Xuyên lại nói với vẻ u ám:
“Không có gì, tôi nghĩ cô đã làm đúng. Sau khi nhìn rõ bản chất tên khốn đó rồi thì nên kiên quyết bu1ông tay. Cô
còn phản đòn rất mạnh mẽ nữa. Tôi ủng hộ cô.”
Cảnh Thiên nghe vậy bèn hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
Ông cụ thì chỉ muốn b9ịt cả tai lẫn mắt lại.
Thực sự không ngờ thằng cháu ông khi yêu đương lại không có giới hạn như thế
Quả nhiên, người ưu tú đi đến đ3âu cũng sẽ rất ưu tú, đến yêu đương cũng không cần phải dạy.
“Còn về chồng Una thì dạo này việc kinh doanh của anh ta có vấn đề, hết tiền r8ồi, còn Una thì ăn của nghệ sĩ rất
nhiều tiền, trong đó cũng bao gồm cả cô nữa. Chồng chị ta không biết mật khẩu của số tiền đó, VÌ cứu công ty nên
mới phải thu xếp hộ chị ta.”
“Nhà họ Tần không giúp chị ta à?” Cảnh Thiên hỏi. Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện Chiến Lệ Xuyên là chủ tịch
của Trung Bác chứ không phải quản lý của cô.
Một người hỏi rất kỳ cục, một người trả lời rất trôi chảy.
“Mẹ Tần Dịch và Una tuy là chị em nhưng tình chị em không hề thân thiết. Thế nên sau khi Una xảy ra chuyện, mẹ
anh ta cũng không để tâm đến chuyện này nữa. Có thể thấy rằng, Tần Dịch là một tên khốn nạn có liên quan rất lớn
đến việc giáo dục của mẹ anh ta.”
Ông cụ: Bạch liên chắc chắn luôn.
Cảnh Thiên gật đầu tán thành: “Anh nói đúng.”
“Chị, bố mẹ chuẩn bị vay tiền lãi suất cao để bán đất, sau đó bắt chị trả hộ bố mẹ đấy. Bố mẹ còn bảo trong tay chị
có 40% cổ phần, số tiền này chỉ như hạt cát trong sa mạc thôi. Chị mau cản họ lại đi.”
Wechat của Cảnh Thiên rung lên, cô mở ra thì thấy tin nhắn Cảnh Kiệt gửi.
Ban đầu Cảnh Thiên định coi vợ chồng Cảnh Học An như phát rắm mà thôi. Tiền đề là bọn họ đừng có nhảy nhó


nhảy nhào trước mặt cô.
Nhưng hai vợ chồng này lúc nào cũng nghĩ mình có thể bắc thang lên giời.
“Chị, chị không cần phải suy nghĩ cho em đâu, em chưa bao giờ muốn kế thừa công ty đổi lại bằng hôn nhân của
chị.”
Ánh mắt Cảnh Thiên dịu đi.
Nhà họ Cảnh vẫn có một người thật lòng với nguyên chủ.
Đang định trả lời tin nhắn thì tin nhắn thứ ba đã gửi đến.
“Em thấy có người phóng hỏa đốt nhà.” Cảnh Thiên gọi điện ngay lập tức.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh, Cảnh Thiên hỏi: “Có chạy được không?”
“Có.”
“Em mau xuống đi, đến chỗ nào nhiều người ấy, đừng để ý đến kết làm gì.”
Bởi vì lúc này Cảnh Thiên đã nghe thấy tiếng bà Cảnh la hét, bà ta nói két sắt còn ở trên tầng ba, bảo Cảnh Kiệt mau
lên đó ôm két sắt xuống.
Cảnh Kiệt vừa nghe điện thoại vừa định lao lên tầng ba thì nghe Cảnh Thiên nói vậy, cậu “vâng” một tiếng rồi chạy
xuống dưới.


“Tôi phải sang nhà họ Cành.” Cảnh Thiên đứng dậy nói với Chiến Lệ Xuyên: “Anh không cần lo cho ông nội đâu, bác sĩ Viện nghiên
cứu Lawrence sẽ phụ trách tất cả ở đây.”
“Tôi đi cùng cô.” Chiến Lệ Xuyên nói xong, xe lăn của anh đã tự chuyền động.
“Không cần đâu, tôi sang đó một mình là được rồi.”
“Có thể bọn họ sẽ bắt cô mua lại cho bọn họ một căn nhà khác.” Chiến Lệ Xuyên nói ra điều mà Cảnh Thiên có thể sẽ phải đối mặt.
“Yên tâm, tôi chỉ sang xem Cảnh Việt thôi, bọn họ không thấy tôi được đâu.” Cảnh Kiệt luôn rất nghe lời Cảnh Thiên, sau khi nghe
Cảnh Thiên bảo vậy, ban đầu cậu bé còn định lên tầng ba, cuối cùng đi được nửa cầu thang lại quay xuống tầng dưới. Tuy Cảnh Việt
bị tự kỷ nhưng cậu là một chàng trai đang trong tuổi dậy thì, rất khỏe mạnh. Cậu khác hoàn toàn với ông Cảnh quanh năm không vận
động, bụng phệ ra, từng ngã rạn đầu gối nên lên tầng khá vất