Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 416




Chiến Lệ Xuyên cười khẽ thành tiếng.
Không biết ban nãy ai nói là chuyện trên Weibo chỉ nói vậy thôi, để ý làm gì? Vừa mới nói xo3ng đã quay ra đòi
kiện năm mươi nghìn người rồi.
Gióng trống khua chiêng đi kiện như thế, e rằng đây là lần đầu tiên trong giới g1iải trí. “Anh cười cái gì?” Cảnh
Thiên không hiểu.
“Không có gì, tôi thấy cô đáng yêu.” ối chao ơi!
Ông cụ cảm thấy da gà9 da vịt trên người mình rụng hết xuống ổ chăn, có nhặt cũng không hết.
Hai người này thực sự đến để trông ông đấy à? Chứ không ph3ải là mượn cớ đến trông ông rồi đến đây chim chuột
à? “Cô bận như thế, tôi sẽ cho người tiến hành tra ID. Một mình cô tra ID của nhiều ng8ười như thế thì phiền lắm,
tôi có một đội ngũ chuyên phụ trách phương diện này, đảm bảo trong vòng một tiếng có thể tra ra hết thông tin.”
“Ừ.” Cảnh Thiên trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
Đại lão sa cơ chẳng bằng gà.
Chính là cô bây giờ.
Bên cạnh chẳng có lấy một người dùng được.
Dù có thì cũng chẳng dám tra quá nhanh, không thì cô sẽ bị lộ mất. Cảnh Thiên lúc này đã hoàn toàn quên rằng,
mỗi tối cô xoa bóp cho Chiến Lệ Xuyên, cô đều hack hệ thống giám sát của người ta.
Thế nên cô nghĩ rằng, nhiều nhất thì Chiến Lệ Xuyên chỉ biết cô giỏi y thuật mà thôi.
“Đúng rồi, tra hộ tôi cả ID của kẻ bóc tin trên Weibo nhé.”
Khi nói câu này, khóe miệng Cảnh Thiên vương nét cười.
Tuy nụ cười rất rạng rỡ nhưng ông cụ bên cạnh lại cảm thấy rét cóng.
Nét cười trong mắt Chiến Lệ Xuyên càng đậm hơn, anh vui vẻ đồng ý: “Được.”
Bởi vì anh đã điều tra ra người này từ hai ngày trước rồi. Đó chính là quản lý Lưu Cương của Tần Dịch, anh ta
thông qua một loạt quan hệ rắc rối để tìm đến blogger này, sau đó thông qua blogger này để đăng số ảnh kia lên.
Blogger này muốn nổi tiếng nên từng livestream ăn phân, thu hút được rất nhiều người xem.


Đây là một người có thể làm tất cả mọi việc để được nổi tiếng.
Rất nhiều blogger không dám bóc tin về Vân Tiêu, nhưng người này thì hoàn toàn ngược lại. Có thể nói là không sợ
một ai.
Tuy không xứng nhưng Tần Dịch đúng là tình địch cũ của anh.
Ban đầu anh còn đang nghĩ xem nên xử lý Tần Dịch thể nào, không ngờ vợ anh lại cho anh một thanh Thượng
Phương bảo hiểm.
Lần này thì tâm lý Chiến Lệ Xuyên thật sự dễ chịu.
“Cô bận rộn như thế thì đừng để ý đến chuyện này nữa, lúc nào tra được, tôi sẽ cho người chuyển cho quản lý của
cô, sau đó bảo chị ta kiện hết đám người này ra tòa.” “Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu.
“Lại nhắc đến quản lý, Una kia sao rồi? Hồi trước anh sắp xếp lại cho tôi một quản lý mới, sau đó tôi không thấy chị
ta nữa.” “Chị ta vẫn đang bị tạm giam, người nhà vẫn đang nghĩ cách để bảo lãnh chị ta ra ngoài, thời gian hầu tòa
là thứ ba tuần sau.” “Thể tính ra chồng chị ta vẫn được đấy chứ, lúc này rồi mà vẫn muốn giúp chị ta.”
“Là sao?”
“Thì hồi trước tôi sang nhà Tần Dịch bắt gian, cái bà này lại ra cải bài thượng đế cũng có lỗi lầm nữa là người bình
thường, bắt tôi tha thứ cho thằng cha kia, bảo là đây chẳng phải chuyện to tát gì. Thế nên tôi hôm đấy, tôi gửi ảnh
chồng chị ta ngoại tình với bạn thân của con gái chị ta cho chị ta, cũng đáp lại chị ta một câu như thế. Tối hôm đó
hình như chị ta đánh nhau với chồng. Thế nên anh bảo chồng chị ta vẫn muốn cứu chị ta, tôi nghĩ nhân phẩm người
đó cũng được đấy chứ.”


Ít nhất thì không khốn nạn đến hết thuốc chữa như Tần Dịch.
Chiến Lệ Xuyên nghe Cảnh Thiên kể lại chuyện Tần Dịch không một hệ kiêng dè, ánh mắt anh sâu thẳm.
Ông cụ thì suýt nữa không hold được, ngã từ trên giường bệnh xuống.
Con bé này không thèm coi A Xuyên nhà ông như người ngoài đến thế cơ à?