Lạc Long Truyền Thừa

Chương 20: Bát Phẩm-Luyện Binh Sư Khủng Bố.




Gã đàn ông to cao đứng trước sự chứng kiến của nhiều người xung quanh kia đang dần dần khắp người bao phủ một khí lực màu trắng nhẹ như làn gió tỏa ra, Tóc đuôi gà cùng cái dây đai quần cũng vì thế mà tung bay phấp phới.

“Bát phẩm luyện binh sư-Thiên Vương Nguyễn Lâm Hào!!!”

Một lão sư thất kinh thốt lên. Song, cũng khiến cho tất cả các lão sư xung quanh sợ hãi càng lui ra xa.

[phựt]

Gã rút thanh đao lên khỏi mặt đất.

Gân,cơ bắp của gã càng siết chặt lại khiến cho gã trông lại càng muốn khủng bố hơn trước.

Thanh đao như không chịu để cho người khác cầm nó lên.

Lúc này bốn con mắt sắc tím như lóe sáng luồng khí lực tỏa ra thành các sợi dây gai quấn chặt lấy cánh tay phải của đại sư kia.

“Hahaha! Thú vị lắm!!!”

Gã cười lớn lên mang đầy sự phấn khích. Ngay lúc đó một luồng sức mạnh trắng đậm lại bạo phóng từ dưới chân lên mà đập thẳng vào trần nhà.

Tay nổi đầy gân xanh, gã vung thanh đao lên chém một đường khiến kình phong tích tụ bắn đi.

[bùm!!!]

Âm thanh nổ lớn phát ra từ Tư Lâu.

Bức tường lầu ba nổ tung đá bụi bắn khắp nơi để hở ra một cái lỗ thủng khổng lồ trên đó.

Người đi đường ai lấy đều sợ hãi mà chạy mất hình, còn người ở trong Tư Lâu thì lại nhanh chóng chạy đến tầng ba xem láo nhiệt.

Chốc lát bốn con mắt trên thanh đao đã sắc khí ảm đạm xuống mà ngoan ngoãn.

“Tuyệt Hảo Thần Binh-Phệ Hồn Đao haha…!!!”

Gã Lâm Hào lại cười lớn lên.

Lúc này ai lấy xung quanh cũng đều như chết lặng trước sự kiện vừa rồi, sợ đến rắm cũng không cả dám đánh.

“Tiểu huynh đệ này! Ngươi tên là gì.”

“Đệ là Thiên Kiệtt..”

Thiên Kiệt nhanh chóng quay ra ôm quyền trả lời, cũng là vì sợ hãi nên cũng không dám linh tinh nữa.

“Hahả được lắm Kiệt đệ đệ! Ca ca Lâm Hào hôm nay rất vui vẻ, tặng cho đệ thêm một thứ.”

Nói xong Lâm Hào móc túi lấy ra một cái nhẫn trên có đính một viên đá đỏ như lửa.

Rồi đưa cả đại đao và nhẫn cho Thiên Kiệt.

“Cái nhẫn đó là [Địa cấp-Hỏa nhãn giới chỉ]. Đeo nó vào không những có thể cất trữ được thanh đao còn có thể tăng mạnh thuộc tính hỏa của nó. ”

“haha đa tạ Lâm Hào lão ca!”

“haha… Không cần khách sáo làm gì, Lần sau có đồ gì tốt cứ tìm đến ta. Ta sẽ giám định giúp đệ”



Nói xong Lâm Hào vỗ vỗ xuống cái vai nhỏ của Thiên Kiệt rồi bay vút đi, để lại cho Thiên Kiệt thanh đao, cái nhẫn trên tay cùng lỗ thủng to đùng ở tường…

Các Lão sư thấy vậy nhanh chóng chuồn hết đi. Trong phòng chỉ còn lại Thiên Kiệt đứng ngơ ngác…

Hắn quay ra nhìn lổ thủng chừng 5 mét kia. Trên tay ôm thanh đao mà mặt mũi tối sầm lại, đầu óc đang hoạt động hết tốc độ suy nghĩ cách giải quyết.

Ngay lúc đó nghe thấy có tiếng chân chạy đến hắn liền thu thanh đao vào trong nhẫn cất đi.

Sau đó thấy Tư Linh cùng Hồ Muội chạy đến hắn lập tức phóng nhanh như chớp ra sau lưng Tư Linh tỷ ôm chân Nàng khóc lớn đầy đau thương.

Nàng cũng chợt giật mình mà đỏ mặt không kịp phản ứng gì.

Hắn lại quay ra nháy mắt hồ muội mấy cái rồi vừa khóc vừa nói.

“ư..huuhu… Tư Linh tỷ tỷ cũng may mà có tỷ đến kịp…hức hức. Lúc nãy có một tên hung tợn bặm trợn đến cướp đồ bị đệ phát hiện. Hắn còn định hạ sát thủ đệ uu..òa..!”

Ngay lúc đó mấy lão già đứng ở các cửa phòng đều trợn mắt há hốc mồm trước khả năng bốc phét của Thiên Kiệt. Hắn thấy thế liền quay ra nhe răng dơ nắm đấm lên, mấy lão già cũng là nhanh chóng đóng cửa phành phạch chúi hết đi.

“Tiểu đệ đệ! Thật may quá đệ không sao là tốt rồi.”

Tư Linh lại nhẹ nhàng ngồi xuống vỗ về Thiên Kiệt.

Bây giờ hắn và tư Linh cũng là đều cao bằng nhau nhưng so về tuổi tác thì Nàng vẫn là lớn hơn Thiên Kiệt.

“Người đâu, điều tra cho ra vụ này cho ta!”

Tư Linh nhanh chóng ra lệnh đám người ở phía quầy bàn, rồi quay qua Thiên Kiệt cầm tay hắn dẫn đi.

“Để tỷ tỷ dẫn đệ xuống”

Lúc này hai bàn tay nắm vào nhau tạo ra cảm giác ấm áp, Hắn cũng là có chút ngỡ ngàng nhưng cũng phải ngoan ngoãn mà phải diễn cho xong vở kịch.

“hắc hắc… Đại thành công!”

Hắn quay ra sau nhìn Hồ Muội mà cười đắc ý.

Lúc sau do có Hồ Muội ở đó nhìn chằm chằm nên chẳng tên nào dám nói sự thật.

Lão sư ở phòng 11 cũng sợ hãi mà thuận ý.

Thời giam trôi đi mọi chuyện đã ổn thỏa không còn vấn đề gì!

-----

Cơn bão vừa dứt thì cơn mưa lại tới, hắn vừa đặt đít xuống ghế ngồi thì có một nữ nhân vóc dáng thanh cao bước vào.

Nàng vừa thấy hắn đã nhận ra, hắn chính là Thiên Kiệt tuy là lớn hơn không ít nhưng lại chẳng có thay đổi gì mấy.

Thiên Kiệt hắn cũng quay ra trên tay đang cầm chén nước chuẩn bị uống thì cũng phải tuột tay mà rơi xuống đất.

Người con gái tuổi mười sáu xinh đẹp mặc đồ trắng có mạn che mặt nhìn như tiên tử kia hắn không thể nào quên được.

“Đồ bỉ ổi kia! Gây ra chuyện liền chạy trốn cả năm trời. Ta.. ta hôm nay phải đánh chết ngươi.”



Lan Nhi chỉ thẳng mặt hắn chửi không chút nể nang.

“Hổ cái tỷ tỷ!!!.”

Thiên Kiệt hắn cũng phải thốt lên rồi nhìn Lan Nhi đang tung chưởng bay đến.

Nhưng ngay lúc đó Tư Linh đã đứng ra giữa mà giảng hòa đôi bên.

“Lan Nhi muội muội sao lại tức giận với người trong nhà vậy,Thiên Kiệt đệ đệ không phải là rất ngoan ngoãn sao.”

“Đúng đúng! Đệ chính là người ngoan ngoãn nhất trong tộc. Không như hổ cái kia!”

Thiên Kiệt lúc này đứng sau Tư Linh tỷ cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa.

“Ngươi! Ngươi còn dám nói ta là hổ cái. Ngươi là đồ không có liêm sỉ. Tư Linh tỷ, tỷ vẫn chưa biết bộ mặt thật của hắn đâu…”

Lan Nhi vừa nói vừa tay nắm chặt nắm đấm không ngừng rung rung lên.

Thấy vậy Tư Linh cũng ngờ ngợ ra điều gì liền không xen vào nữa.

Thiên Kiệt hắn cũng chẳng sợ hãi mà bước ra trước mặt Lan Nhi lại nói.

“ây Lan Nhi tỷ tỷ à! Tất cả cũng chỉ là hiểu lầm. Tỷ xem lúc trước ta cũng đã tạ lỗi với tỷ rồi. Viên kẹo đó ăn vào chắc chắn là mạnh lên a. Tỷ giờ đã là luyện cốt còn chấp nhặt một đứa nhóc Luyện Thể như ta làm gì haizz.”

Lúc này Hồ Muội đi trên lầu xuống cũng là thấy ca ca đang gặp nguy liền gấp gáp chạy đến cũng không để ý gì lại hô lớn.

“Không được bắt nạt ca ca của t….”

Vừa nói đến đó cô bé cũng là không để ý mà dẫm phải cái chén ngã nhào về phía Thiên Kiệt.

[Bộp]

Hồ muội hơi lảo đảo ngóc đầu dậy dậy vẫn còn hơi hoa mắt nhìn xung quanh thì thấy Tư Linh đang mắt mở to tay che miệng rất hoảng hốt.

Lại quay qua ca ca, lúc này thấy hai người lại nằm đè lên nhau khiến cô bé cũng phải dụi mắt nhìn lại.

Không sai vào đâu được lúc này Hồ muội như bị sét đánh ngang tai.

Mặt mũi tái mét liền chạy ra sau Tư Linh bám váy nàng chúi mà không ngừng nói xin lỗi.

“hức… Lần này gây họa lớn rồi!”

Hồ Muội nghĩ trong đầu mà rơm rớm nước mắt.

Lúc này Lan Nhi ngóc dậy mở mắt ra liền thấy Thiên Kiệt hắn đang ở ngay dưới lại có tay vòng qua eo ôm nàng mặt hắn cũng hơi nhăn nhó vì cú ngã vừa rồi.

Mặt nàng đỏ ửng lên rồi sau đó… (Làm éo gì còn sau đó nữa.)

[tẹt…]

“Đê Tiện!!!”

Một âm thanh đau xót phát ra.

Lúc này Tư Linh cũng chỉ biết nhìn cô bé đang lấp sau lưng mình rồi lắc đầu thở dài…