Lạc Long Truyền Thừa

Chương 19: Giám Định Đại Đao. (Daxua Xuyên Không :V)




Lúc này Thiên Kiệt cùng Hồ Muội đi trên con đường đất ven đường là hàng tre cao vút tỏa bóng mát.

Một lúc sau đó có hai lão già tóc bạc một mặc đồ trắng ngự kiếm phi hành, một mặc đồ sắc lục ngồi trên chiếc quạt lớn.

Cả hai bay vù vù bay đến phía trên đầu một cậu thanh niên và cô bé gái.

“Phi Huynh! Cũng đến đây vì cỗ khí tức kia sao?”

Người đàn ông ngồi trên chiếc quạt hỏi.

“À thì ra là Tiêu Đệ! Đệ cũng biết rồi đấy haha”

Hai người họ lại cười ha hả. Song, cả hai người họ lập tức quay ra nhìn cậu thanh niên và cô bé kia.

Thiên Kiệt cùng Hồ Muội lại quay qua nhìn nhau khó hiểu.

“Này hai bạn nhỏ, vừa rồi có thấy ai trên lưng có cánh bay qua đây không?”

Một lão già ngồi trên quạt lớn hỏi.

“Không thấy! Không thấy! Bọn ta chỉ là khách đi đường, cũng đã đi ở đây gần nửa canh giờ rồi cũng không thấy ai có cánh cả.”

Cả Thiên Kiệt cùng Hồ Muội đều lắc đầu rồi nói.

Nghe thấy vậy hai lão già lại nhìn nhau một lúc sắc mặt có chút khó coi rồi bay đi.

Một lát sau lại có thêm hai người phóng đến một là nữ nhân nhìn thoáng cũng là người có tuổi ngồi trên lưng hạc trắng, một phía còn lại thì là nữ nhân ngồi trên đóa sen.

Cả hai nhìn đều thoát tục mang vẻ đẹp tiên nữ. Cũng là hỏi một câu giống hai lão già trước đó.

Họ cũng đều là không tin hai người trước bay trên trời lại là hai đứa bé cả ,rồi lúc sau cũng chỉ là lắc đầu bay đi.

Cứ thế trên đường cứ vài đoạn lại gặp chuyện như vậy.

“Hồ muội cái cánh của muội lần sau e là phải cất đi rồi a. haha”

Thiên Kiệt nhìn vẻ mặt đang khổ sở của Hồ Muội rồi nói, cô bé cũng chỉ biết gật đầu mà cúi mặt xấu hổ vì sức mạnh hiện tại của mình lại gây ra phiền toái lớn như vậy.

Trong lúc đó có một lão già ngồi trên mây bay đến, không phải ai khác người đó chính là Lân Lão mà ngày trước nói sẽ nhận hắn vào Việt Lạc gia.

“Tên tiểu quỷ? Ta suýt chút nữa là không nhận ra ngươi rồi ha ha. Lên đây đi, ta sẽ đưa hai đứa vào trong thành.”

Nói xong Lân Lão niệm pháp hiện ra hai vòng hào quang trắng ở trên bàn tay, đám mây cũng vì đó mà phình to ra chừng mười mét rồi đưa cả ba người bay lên trời cao.

“Tiểu quỷ ngươi sao lại lớn nhanh như vậy, mới một năm không gặp sao đã là thanh niên kiệt xuất rồi?”

Lân Lão không hề chần chừ gì mà phóng thẳng đến sờ đầu, sờ vai của (Thiếu mỗi khám súng) Thiên Kiệt để kiểm tra.

“haha là có chút chuyện thôi.”

“Này! Cô bé này ai vậy tiểu quỷ?”

Lân lão nhìn cô bé tóc trắng đáng yêu cạnh bên Thiên Kiệt rồi lại hỏi.

“À! Lần trước chưa giới thiệu được với Lão già ông đây chính là Hồ Muội thân yêu của ta!”

Hồ muội thấy thế lại nhảy ra nhe răng ra đe dọa.

“gừ! Lão già dám sờ soạng ca ca của ta! ta sẽ ăn thịt lão!”



Lân Lão cũng là sợ hãi liền nhảy ra sau chỉ tay lắp ba lắp bắp nói.

“Yêu…uu Thú! Hóa hình người?”

“Haha Hồ Muội… Muội dọa lão ta chết khiếp rồi.”

Thiên Kiệt cười ha hả lại đưa hồ muội ra sau. Hồ muội lúc này lấp ló sau lưng Thiên Kiệt lại lấy tay che miệng cười khúc khích.

“Lân Lão haha! Người xem, sống lâu bạc đầu cả như vậy rồi. Còn sợ một cô bé thế thì không phải là thiên hạ cười chết sao.”

“Cười chết cái đầu ngươi! Cái tên tiểu quỷ nhà ngươi ngay cả Lão tổ tông cũng dám đấm aizz… Long An Tông sớm muộn cũng bị ngươi xẻ núi thành đồi a.”

“Haha Lân Lão lại xem trọng ta như vậy ta cũng rất vui a.”

“Ai dám khinh thường ngươi. Giờ tiểu quỷ ngươi đã được Lão tổ tông phong làm đệ tử [Tinh Anh ¹] nổi danh khắp tông môn, nhưng thực lực ngươi chưa được chứng nhận a. Có rất nhiều đệ tử cũng sẽ không để ngươi vào mắt đâu.” (Đệ tử kiệt xuất trong tông môn ¹)

“Tiểu quỷ giờ ngươi muốn đi đâu? Hay là đến Tàng Tư Lâu cùng ta đi.”

“hahả Lân Lão người vừa đúng ý Ma đầu ta. Ta cũng là muốn đến đó thăm Tư Linh tỷ một chút.”

Một lúc sau. Cả ba người đều hạ chân xuống trước Tàng Tư Lâu. Tư Linh cũng lập tức đi ra thân chào.

“Tiểu nữ à, chuyện người trẻ tuổi các ngươi cứ từ từ mà giải quyết a. Lão già ta đi trước đây.”

Lân lão lại cười ha hả rồi bay lên lầu hai nơi của luyện dược sư.

Ngay sau đó Tư Linh đặt mắt lên người chàng thanh niên anh tuấn kia mà đờ người ra một lúc…

“Thiên Kiệt đệ đệ? Mới một năm không gặp, đệ sao lại cao lớn ra như vậy.”

“à haha. Tư Linh tỷ lâu rồi không gặp, đây là muội muội của đệ.”

Hắn lại cười hắc hắc đắc ý với cái tốc độ phát triển của bản thân rồi đặt tay lên vai Hồ muội giới thiệu. Nói là như vậy nhưng đứng cạnh nhau hai người họ cũng rất đẹp đôi, khiến cho người ngoài cũng phải sinh lòng ghen tị a.

Hồ muội cũng có chút ngại ngùng với những người lạ nên cô bé cũng chỉ cúi chào rồi lấp sau lưng Thiên Kiệt.

“Muội muội của đệ thật đáng yêu quá! Nào, đệ muội vào trong thôi.”

Ngay sau đó hai người đều bước đi theo Tư Linh vào trong tàng tư lâu.

-----

Lúc này Hồ Muội đã đi theo Tư Linh bàn truyện con gái.

Còn Thiên Kiệt thì hắn lại đi lên lầu ba nơi của các luyện binh sư.

“Trưởng quầy. Phiền ông bố chí cho ta một luyện binh sư, ta cần giám định một thứ.”

“Chỉ là một thằng nhóc có cái gì mà giám định chứ. hứ! Lão tử nhìn ngươi bằng một con mắt.”

Lão trưởng quầy thầm nghĩ trong đầu rồi thu xếp cho cậu phòng số 11.

Thiên Kiệt hắn mở cửa phòng số 11 ra bước vào, ở trong có một người béo đang nằm gục trên chiếc bàn đầy dụng cụ gáy khò khò.

Nơi đây đây vũ khí đều ở lục cấp cũng không có gì quá đặc biệt.

“Đại sư! Đại sư!!”

“Thằng nhóc…c đi đi, ngươi vào làm cái gì chứ. Đây là phòng ngủ của ta… khò.. khò…”

Lão béo trên bàn vẫn nhắm mắt ngủ như nói mơ một cách quen thuộc.



“Lão béo chết tiệt lại không thèm để ý đến ta! Haha thế thì ta cũng cho lão béo ông biết chút lợi hại của Đại Ma Đầu ta.”

Thiên Kiệt hắn cười hắc hắc tỏ ra đầy vẻ thâm hiểm.

“Đại sư à ta để đồ lên bàn. Lúc nào ông tỉnh giấc thì giúp ta giám định nó nhé.”

“Duyệt…tt!”

Lời vừa rứt một âm thanh khủng bố phát ra.

[Rầm!!!]

Cả lầu ba trấn động rung lên.

Dù lớp tường nơi đây kiên cố dày đặc nhưng ở tầng dưới cũng là trấn động không ít, bụt cũng nhè nhẹ rơi trên trần nhà xuống khiến các dược lão đang tĩnh tọa luyện đan cũng phải mở mắt ra nhìn lên.

Cái bàn giám định trước đó còn nguyên thì bây giờ đã gẫy làm đôi khiến lão béo dập cmn mặt lờ xuống.

Những đại sư ở các phòng khác đều bị trấn động mà chạy hết ra ngoài.

Ngay sau đó trong phòng số 11 có tiếng nói phát ra.

“Đây… Đây là thứ gì!!!?”

Lão béo lúc này nhìn món đồ trước mặt mình cũng phải kinh hãi mà hô lớn lên, khiến cho các luyện binh sư ở ngoài phải chạy nhao nhao đến phòng số 11.

Trước mặt họ là một thanh đại đao to lớn dài mét rưỡi đang cắm mũi đao xuống đất, nó không ngừng phát ra hỏa lực thiêu đốt không khí xung quanh tạo ra hư ảnh.

Bốn con mắt tím ở thân đao không ngừng lắc lư quay tròn nhìn xung quanh.

Các lão sư lúc này đứng ở cửa nhìn thấy món đồ vật quỷ dị này chỉ còn biết nuốt xuống hơi lạnh, kinh hãi…

“Đây là Linh cấp?”

“Hồ đồ! Mắt ngươi bị hỏng rồi à, ít nhất cũng phải là huyền cấp!”

Một lão sư mặc đồ trắng thân hình vạm vỡ tức giận quát mắng.

Một hồi sau tất cả đều chạy nhao nhao vào cậu thanh niên kia không ngừng mời chào khiến hắn cũng có chút bối rối…

“Lão đệ này nếu không ngại thì đi theo ta vào phòng số 5”

“Tiểu đệ theo ta vào phòng 3…”



Một lúc sau có một người đàn ông cao hơn hai mét, tóc đuôi gà cởi trần hiện ra thân hình vạm vỡ còn có vết sẹo ngang mặt, vẻ mặt không giận tự uy bước đến.

Các lão sư thấy vậy liền né hết ra để nhường đường cho gã.

Lúc này đứng trước thân hình to lớn kia, cậu thanh niên cũng chỉ đến hai cái đầu ti của gã mà phải ngước nhìn lên tái mặt rồi nuốt hơi lạnh xuống.

“Chỉ là luyện binh sư thôi,… có cần phải khủng bố như vậy không?”

Thiên Kiệt lúc này thầm nghĩ trong lòng sợ hãi chỉ còn thiếu vãi đái.

Gã đưa bàn tay khổng lồng đến chụp lấy chuôi thanh đại đao đang bốc hỏa kia hừng hực kia trước sự kinh hãi của mọi người.

“Không tệ!...”