Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chương 61: Vốn đã là Nữ Thần




Đêm hôm qua em ngủ có ngon không?

Suy nghĩ miên man đang chạy trong đầu cô vì câu hỏi của Lôi Dực mà đứt đoạn. Sắc mặt người con gái xinh đẹp ửng hồng dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt đang xuyên qua cửa kính xe thật khiến cho hắn có chút ngây ngất.

Người đàn ông hơi tự nhiên nghiêng người, hắn nắm lấy bàn tay cô đặt vào lòng bàn tay của mình xoa bóp, muốn tạo ra nhiệt độ để sưởi ấm cả hai. Giờ khắc này có lẽ nơi ấm áp nhất, dễ chịu nhất chính là trái tim hắn.

- Cũng được.

Cô nghĩ cả một buổi vẫn không biết nên trả lời cái gì, sau cùng chỉ hờ hững nói ra một câu nhạt tuếch. Nếu không phải vì những lời ý vị của hắn trước khi rời khỏi phòng ngủ, chắc có lẽ cô cũng không đến nỗi miên man suy nghĩ mà dẫn đến mất ngủ cả đêm. Không phải bởi vì nó quá đáng sợ hay quá phù phiếm, mà là bởi vì chuyện từ lâu luôn tìm cách né tránh bị khơi gợi, khó tránh khỏi khiến cho cô có chút bần thần.

- Vậy thì vì sao tôi lại thấy em có vẻ mệt mỏi như thế?

Lôi Dực nhìn vết tích đỏ hồng thấp thoáng trên phần áo trễ vai, đã rõ từ lúc nào mà thú tính của hắn lại dễ dàng bộc phát đến thế.

Thấy nụ cười cong cong hiện hữu trên môi gã đàn ông, Tư Duệ không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực trong lòng không nói nên lời. Loại cảm giác uất ức nhưng không thể nào trút bỏ này thật khiến cô khó chịu. Hạng người những lúc nghiêm túc thì giống như một tảng băng lạnh thấu xương, khi giở trò bỡn cợt lại không khác gì loài lang sói mới chính là dạng người khó nhìn thấu nhất.

- Duệ nhi, tháng sau chính là mùa đẹp nhất để du lịch. Hay là chúng ta sắp xếp cùng nhau...

Lôi Dực từ tốn nói, cố tình như vô tình liếc nhìn nhìn ngắm gương mặt kiều mị của cô ở đối diện. Nét đẹp của người con gái vào buổi sáng sớm thật đặc biệt, nhẹ nhàng thanh thoát như ban mai, đặt lên người cô lại không hề có chút nào thô tục.

- Tôi có thể từ chối hay sao?

Cho dù là cô nhất quyết không đi hắn cũng có thể có cách mang cô đến tận chỗ.

Tư Duệ đã quá quen với việc hoạt động theo trình tự sắp xếp mà Lôi Dực bày ra, chỉ là những lúc cô tùy hứng thay đổi cũng chỉ bởi cảm thấy bản thân đã sống quá gò bó mà thôi.

Biết đâu đến một nơi xa lạ nào đấy, cô sẽ có cảm giác như mình có thể có được tự do. Nhưng rồi khi cô gái lại một lần nữa nhìn về người bên cạnh, cô mới biết được suy nghĩ của mình viễn vông đến mức nào. Hoàn toàn không phải chỉ là vì ngẫu hứng, Lôi Dực đã ấp ủ ý định từ lâu cùng với cô thử một lần sống cuộc sống nay đây mai đó. Hơn thế nữa còn là vì có kẻ từng nói với hắn, rời xa một nơi cùng với nhau, ở một môi trường mới có thể khiến cho những định kiến của người và vật ở nơi cũ mất đi.

Nếu như có thể làm cho cô có một cái nhìn khác, một mặt khác về hắn thì đây rõ ràng là cao kiến đáng để thử nghiệm.

- Em muốn chúng ta sẽ đi đâu?

Trong đầu Tư Duệ đột nhiên hiện lên một cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ mà khi bé cô đã từng được nhìn thấy qua trang sách, những ngọn núi hiểm trở cao vời vợi cùng những bán đảo xinh đẹp trải dài khắp nơi tựa như một bức tranh tiên cảnh. Nơi mà ánh nắng đọng lại trong đôi mắt của thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ hơn cả mặt trời.

- Có thể đi Hy Lạp không?

Hắn mỉm cười gật đầu, một nơi có cảnh vật và khí hậu đẹp đẽ quả thật là rất lý tưởng để vun đắp tình cảm. Tuy rằng ở độ tuổi của hắn, loại chuyện đó đã không còn thích hợp nữa rồi.

- Em muốn đến đền thờ của Nữ Thần Aphrodite à?

Phụ nữ có ai lại không khao khát được ban phước lành dưới chân vị thần của tình yêu và sắc đẹp? Nhưng người con gái này của hắn, liệu cô có còn cần ao ước những thứ đó hay không? Hắn không phải là một đứa con ngoan đạo, cũng chẳng phải một kẻ vô thần, niềm tin và đấng cứu thế của hắn dường như từ trước cho đến nay đều chỉ là chính bản thân hắn.

Tư Duệ không đáp, cô chỉ chậm chậm lắc đầu. Tình yêu hay sắc đẹp, một cuộc sống viên mãn tràn đầy màu hồng vốn không thể hợp với số phận của cô. Cô cũng thể lại là một thiếu nữ chỉ mơ mộng về mối tình trong sáng thuở thiếu thời. Mà đã sống như một người đàn bà khoác lên mình tấm áo lông đắt đỏ chạy theo ván bài của vận mệnh trong cơn gió tuyết lạnh đến thấu xương.

- Nếu có thể, tôi muốn một lần đến đền thờ của Nữ Thần Hera.

Một mái ấm gia đình, một cuộc sống giản dị nhưng hạnh phúc mới là thứ đáng để con người ta phải khao khát và ngước nhìn.

Hắn khẽ nheo mắt, bất giác nhìn quanh như cố giấu đi những xao động mãnh liệt trong lòng.

- Duệ nhi, em quả thật rất hợp với Hera.

Bởi vì bị một người đàn ông cưỡng đoạt ép buộc ở bên cạnh, nhận được sự tôn kính và bái lạy của vạn vật tồn tại trên đời, mấy ai biết được nàng có thực sự vui vẻ hay không.

- Nhưng người có thể ban phát hôn nhân bảo vệ hạnh phúc của người khác nhưng lại bất lực với hạnh phúc của chính bản thân mình.

Ở một khía cạnh nào đó Lôi Dực có thể giống như thần Zeus, kẻ mang quyền lực tối thượng trên đỉnh trời, có quyền năng thao túng tất cả trong thế giới của mình, ép buộc người phụ nữ mình muốn phải ở bên cạnh.

Là giống nhưng lại không hoàn toàn giống, hắn lại không muốn sự lựa chọn giống như ngài, bởi vì trong lòng hắn lúc này quả thật chỉ có duy nhất một người phụ nữ.

Cho dù cô tin hay không hắn cũng vẫn muốn thử, muốn dùng mọi cách để chứng minh tình cảm của mình. Gọi là bản năng chinh phục cũng được, hoặc ví như tham vọng tình yêu cũng không sao, Lôi Dực hắn thật sự chỉ muốn cô, muốn duy nhất một mình Đỗ Tư Duệ.

Nếu như có một ngày cô có thể giống như Hera khi người ghen tuông mù quáng. Hắn mới có thể cảm nhận được thứ gì mới gọi là hạnh phúc ở trên đời.

Người con gái này vốn đã là Nữ Thần trong hắn, là tín ngưỡng của hắn. Vậy nên Lôi Dực chấp nhận đánh đổi tất cả để bảo hộ tín ngưỡng của mình. Không cầu báo đáp, chỉ cầu hồi đáp.