Hắn điềm nhiên bước vào phòng khách, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy những kẻ ở đây. Cho dù là không dời tầm mắt của mình, Lôi Dực cũng biết rõ hiện diện trên khuôn mặt của Cung Nghiêm Thành lúc này đang là một nụ cười bỡn cợt.
- Tiệc còn chưa tàn đã kéo lên đây hết à?
Âm thanh lẹt xẹt vang vọng, đốm sáng bùng cháy trên đầu điếu xì gà thượng hạng. Hắn đặt bật lửa xuống, bắt chéo chân, nâng khóe môi nhả ra làn khói trắng lượn lờ mờ ảo.
- Ông chủ Lôi được vui vẻ, giọng điệu cũng cao hứng không ít nhỉ?
Cung Nghiêm Thành nhướn đôi mày rậm giảo hoạt của gã lên, nếu có thể dùng bộ dáng nghiêm túc mà nói chuyện với người khác thì đã không phải là Cung Nghiêm Thành.
- Tôi cũng chỉ vừa mới biết anh có loại sở thích thác loạn trong tiệc tùng này. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Lôi Dực chả buồn đáp lời, hắn chỉ cảm thấy trong lòng thư thả không ít. Xúc cảm khoan khoái vẫn còn bủa vây thân thể hắn, xoa dịu đến mọi ngóc ngách.
Cung Nghiêm Thành luôn giữ vẻ mặt đùa giỡn với thế nhân, nếu có người có thể làm gã đanh mặt lại, kẻ đó chắc chắn là vì không muốn gặp lại gia đình. Trong ba người bọn họ gã là kẻ hay cười nhất, cũng là kẻ nhẫn tâm nhất.
- Sở thích thác loạn trong buổi tiệc của tôi vẫn phải xếp sau sở thích dâm loạn của Cung Thành chủ.
Đối với một kẻ báng bổ tình yêu và tôn thờ tình dục, thứ nực cười nhất ở trên đời này chính là động lòng.
Cung Nghiêm Thành sắc mặt không đổi, ngược lại còn có thêm chút khẳng khái. Gã lấy trong tủ kính sang trọng ra một chai rượu nặng, ung dung ngồi xuống đối diện hai người kia.
- Chuyện hợp tác với Đào thị không phải chỉ là vì ngẫu hứng chứ?
- Thì cứ xem là như vậy đi.
Mãi một lúc lâu sau giọng nói trầm thấp mới chậm rãi vang lên. Lôi.Dực đón lấy chiếc ly thủy tinh, giữ trong lòng bàn tay, ánh mắt hắn say đắm, đầu ngón tay vuốt ve như thưởng thức thân thể mỹ miều của người phụ nữ. - Anh Dực, anh biết rõ từ trước cho đến bây giờ tôi không muốn cả hai người có bất kỳ tổn thất hay dính dáng nào đến hậu quả từ những việc mà tôi quyết định.
Gã vốn khinh bỉ thứ gọi là lời thề cùng sống cùng chết. Đối với Cung Nghiêm Thành, cho dù là anh em muốn cùng gã tử trận, gã cũng sẽ tìm cách đẩy bọn họ ra khỏi mồ chôn.
- Anh còn lạ gì suy nghĩ của chú sao? Tập đoàn Clinton bởi vì tham vọng thâu tóm mảnh đất bên Chicago đã không ít lần thẳng thừng tuyên chiến. Nếu như bây giờ không tăng cường lực lượng, thì còn đợi đến khi nào?
- Vốn chả là cái thá gì, bọn nó chỉ là một con chó cùng đường cắn bậy. Từ trước cho đến bây giờ bao nhiêu lần gây hấn không phải đều ngậm ngùi cong đuôi rồi bỏ chạy hay sao?
Không chỉ những con thỏ đế trong tổ chức, Clinton quả thật có năng lực khiến cho rất nhiều người dè chừng.
- Thành, cậu đừng quá tự mãn. Clinton từ trước cho đến bây giờ bao nhiêu lần bị cậu tận diệt nhưng vẫn có thể hồi sinh có thể là bởi vì lý do gì?
Triệu Khắc Thần chạm ly, y nhìn ra được trong mắt gã tràn ngập suy tính.
- Tôi biết cậu đã từ lâu đoán ra. Chúng ta cùng nhau sống đến từng tuổi này, giấu kín chính là biểu thị cho việc không tin tưởng. Và cậu định sẽ im lặng như thế cho đến khi nào? Lôi Dực vốn bởi vì lời hứa năm xưa với gã mà luôn chấp nhận việc không nhúng tay vào thế giới của Cung Nghiêm Thành. Cho dù là lời hứa của một đàn anh, nhưng so với sự an nguy của của anh em thì vốn không đáng nhắc đến.
- Hai người cất cái vẻ mặt nghiêm trọng kia đi, chuyện này tôi tự biết cân nhắc. Đào thị cũng chỉ là một con cờ trải đường, nếu như muốn đổi hồng tâm thì tôi sẽ tự đi mà thay đổi.
- Chuyện làm ăn của Vincent dạo gần đây luôn gặp trục trặc phát sinh. Chính phủ hiện tại đối với tổ chức của cậu vẫn mang nặng dã tâm, những công ty con của Vincent đội lốt công ty cổ phần hiển nhiên đều sẽ gặp trục trặc về mặt pháp lý. Anh Dực hay tôi dùng danh nghĩa đẩy vốn vào Đào thị chính là muốn khiến cho bọn họ trở tay không kịp, chuyện làm ăn mỗi ngày đều phát sinh, nếu như không nhanh chóng giải quyết triệt để vấn đề hợp thức hóa tiền, cậu định sẽ xử lý như thế nào?
Cho dù hiện tại có ngăn cản thì bọn họ cũng sẽ không thay đổi quyết định.
- Bất nhập hổ nguyệt, bất đắc hổ tử.
( Không vào hang cọp sẽ không bắt được cọp con)
Càng là chuyện nguy hiểm thì gã càng có hứng thú. Nhưng đã được xem là chuyện nguy hiểm, thì gã chắc chắn không muốn liên lụy đến bất kỳ ai trong hai người họ.
- Nếu như cậu kế thừa hoàn toàn tổ chức, sẽ phải cùng lúc ứng phó với thù trong giặc ngoài.
- Hai người đã quên rồi sao? Tôi cũng không phải là kẻ thực sự mang danh thiếu chủ. Vincent đến cuối cùng truyền cho ai thì chưa biết được.
Đôi mắt tinh tường của gã đàn ông xẹt nhanh qua một tia nguy hiểm. Âm ngoan và tàn nhẫn đến lạnh người.
- Chỉ biết chắc chắn rằng người nắm quyền sau cùng nhất định phải là tôi.
Lôi Dực hiểu rất rõ suy tính trong lòng Cung Nghiêm Thành, cho dù là thừa kế hay là đảo chính cướp lấy, cũng đã từ lâu trong lòng vạch sẵn đường đi nước bước.
Nhưng bất luận là thế nào, chỉ cần là quyết định của gã, bọn họ đều sẽ cùng chung một lòng mà hậu thuẫn.