- Em đang ở đâu?
Cô gái khó chịu nhíu chặt đôi mày thanh tú, tâm trạng đã không được vui vẻ, nghe giọng nói như áp đặt của người kia lại càng bực dọc hơn.
- Tôi đang đi quay
Thờ ơ trả lời qua điện thoại, ngữ điệu không có lấy một chút cảm tình
- Là ở phim trường nào?
- Phim trường nào thì ông hỏi để làm gì?
Người này bệnh thần kinh chắc chắn rất nặng, chỉ vừa buông một con cá, tay kia liền muốn vớt một con cá khác lên chơi.
- Tôi muốn gặp em
Tư Duệ nghe chất giọng trầm khàn qua loa thoại, khóe môi liền gợn lên nụ cười trào phúng.
Một lúc lâu sau vẫn không nghe cô nói bất kỳ gì điều gì. Người đàn ông nhanh nhẹn nắm bắt hàn ý qua hơi thở như gió nhẹ mùa xuân, ánh mắt hắn sâu thêm một tầng suy ngẫm.
- Đừng rời khỏi, tôi sẽ đến
Hỏi han cô chỉ là hình thức bên ngoài, Lôi Dực muốn biết điều gì thì tất nhiên liền lập tức có người bán mạng tìm câu trả lời cho hắn.
Không đến nửa tiếng sau ở phim trường liền thoáng chốc trở nên náo loạn, sự xuất hiện của người đàn ông giống như trung tâm của tiêu điểm. Kéo theo không biết bao nhiêu đôi mắt tràn ngập ý tứ dõi theo.
Sau khi nghe bộ phận thông báo sắc mặt hớt hải thình lình cắt ngang cảnh quay của cô dời xuống cuối ngày, Tư Duệ liền nắm chắc được nguyên nhân sự việc, cô càng không ngăn được mình ngập tràn phẫn nộ.
- Ông lại muốn chơi trò gì nữa?
Lôi Dực không đáp lời, chỉ từ từ tiến đến gần hơn. Mùi nước hoa cao cấp cùng hương thơm từ cơ thể người đàn ông bao lấy con người cô, hắn đè thấp âm thanh, đôi môi mỏng thỏ thẻ như đọc một câu thần chú ám muội.
- Tôi không muốn chơi gì cả, chỉ là đột nhiên nhớ em thôi
Mới vài ngày không gặp, hắn lại cảm tưởng như năm tháng điệp điệp trùng trùng. Hắn nghĩ cho cô thời gian thả lỏng tâm tình là việc nên làm, cô gái này lại xem đó giống như là giải thoát. Chỉ cần hắn không chủ động liên lạc, cô ngay cả nhìn hắn một cái xem hắn thế nào cũng chả buồn liếc. Việc này thật sự khiến hắn thương tâm.
- Bớt diễn trò đi, tôi còn lạ gì bản tính của ông sao?
- Ồ
Lôi Dực nhếch mép tươi cười, chỉ một từ với chất giọng khàn khàn, lại như rượu ngon quý giá được chưng cất
- Tôi biết em là người phụ nữ thông minh, em hiểu rõ bản tính của tôi như vậy là rất tốt. Nhưng hiểu rõ cơ thể và dục vọng của tôi thì mới thật sự là đáng khen.
Từng chút một hơi nóng theo âm thanh của hắn truyền đến, xông thẳng vào vành tai mẫn cảm, từ lòng bàn tay to lớn cùng ý tứ muốn thiêu đốt da thịt cô.
Tư Duệ theo quán tính đẩy hắn ra, sắc mặt cô có chút biến đổi. Chỉ là thời gian cô càng lúc càng trở nên kì lạ, đối với động thái của Lôi Dực đã không còn như trước mà bài xích hoàn toàn. Phát hiện này đối với cô chính là chấn động thật sự.
- Vật nhỏ ngốc, tôi chỉ đùa với em một chút, không cần phải căng thẳng như vậy.
Xuyên qua ánh mắt cảnh giác của cô, Lôi Dực không nhìn ra bất kì sự vui vẻ nào khiến hắn có cảm tưởng như sự thân mật của bọn họ vào buổi tối ở biệt thự hôm ấy giống như chưa từng xuất hiện trong kí ức của cô.
- Có việc gì cứ nói rõ một lần, không cần phải dài dòng
Kết quả này cô cũng đã sớm đoán được, đối với những người dùng cách thức trao đổi tìm thú vui, món hàng mới mẻ xuất hiện cũng là lúc người cũ hoàn toàn bị gạt bỏ sau lưng.
- Bộ dáng đó của em là ý gì, tôi lại phải phải sai lầm nào đó chọc giận đến đại minh tinh sao?
Trải qua những chuyện kia, hắn đối với cô thật sự chỉ càng tăng thêm nuông chiều sủng nịnh. Dặn lòng tương lai cho dù là bất kì chuyện gì hắn cũng sẽ đều bảo bọc cô. Trước giờ đều là Lôi Dực hắn nợ cô bé nhỏ này, hắn không nên đối với cô gái lương thiện như vậy mà rắp tâm tính kế. Vì sao hắn lại có thể đối với người con gái trong lòng mình lại dùng cách thức như đối với những người đàn bà khác đây.
- Hay là không vui vì tôi cắt ngang việc làm của em, vậy thì sau này tôi không như vậy nữa, sẽ thức thời mà ở một góc phim trường đợi em hoàn thành cảnh quay.
Hắn không ngại làm ta dáng vẻ xem cô như nữ vương của mình. Thương cô chiều cô nhiều hơn một chút cũng tốt, dung túng cho tính khí thất thường của cô cũng được, hắn không muốn đặt tâm cơ của mình lên cô, chỉ đơn giản là muốn khiến cho Tư Duệ vui vẻ. Dùng cách thức đơn thuần như cô đã từng đối với hắn vào mười mấy năm trước đây mà thật tâm đối đãi. Dù gì câu nói kia không trực tiếp bật ra từ khóe môi, nhưng đáp án chính xác là gì Lôi Dực đã từ lâu hiểu rõ.