Lạc Hạnh

Chương 7: Mưa rào




Mưa rào

'Kết thúc cuối cùng'

Thường Mộc lật tới trang cuối cùng của cuốn album, gió liền thổi vào sân, một tờ giấy trong album bị thổi tới dưới gốc cây ngân hạnh.

Thường Mộc nhặt nó lên, mới thấy rõ chữ trên đó ---- Đó là chữ viết của Mạc Mạc, nét chữ hơi nhạt nhưng rất đẹp. Trên đó chỉ có một câu: "Em rất muốn anh ôm em một cái."

Mấy chữ đơn giản này là nguyện vọng lớn nhất của Bạch Mạc Thiên, rõ ràng đây là nguyện vọng có thể dễ dàng thực hiện, nhưng hắn lại không có khả năng thực hiện nữa rồi, mịt mờ như si tâm vọng tưởng.

Ngày được viết ở góc --- ngày 24 tháng 9. Là sinh nhật Thường Mộc, cũng là của... Bạch Mạc Thiên.

Thường Mộc nhìn tờ giấy này rất lâu, nhìn chữ trên đó, hắn giống như thấy Mạc Mạc của mình mặc đồ bệnh nhận, dựa vào trên giường bệnh, thoạt nhìn vừa nhợt nhạt vừa yếu ớt, giống như lá ngân hạnh sắp khô héo, an tĩnh mà viết xuống những lời này.



Hắn nhắm mắt, cẩn thận gấp tờ giấy lại, đặt nó vào chỗ trống cuối cùng trong cuốn album.

Điều cuối cùng này là sự tiếc nuối cùng ước mơ của Mạc Mạc, cũng là cơn ác mộng vĩnh viễn của Thường Mộc.

Cuốn album đầy rồi, nhưng câu chuyện của họ thì không, quãng thời gian thanh xuân trước sau không trọn vẹn này, Mạc Mạc đi rồi, không có ai có thể bù đắp nó.

Tháng thứ sáu sau khi Bạch Mạc Thiên rời đi, Thường Mộc nhận được tin nhắn của Lạc Uyển. Bọn họ tuy rằng học cùng một ngành, nhưng ngoài việc học thì cũng ít liên hệ riêng.

- ----- Chuyện của Mạc Mạc ông chưa nói với tụi này

- ----- Hiện tại tôi và Nguyệt Nguyệt mới biết

- ----- Cũng không biết cậu nghĩ thế nào

- ----- Thường Mộc, đã lâu như vậy rồi

- ----- Quên đi, đừng nghĩ tới nữa.

- ----- Còn có, tụi tui dự định ra nước ngoài



- ----- Lúc trước tui có gửi thư cho ông. Cop‎ q𝑢a‎ cop‎ lại,‎ trở‎ lại‎ tra𝗇g‎ chí𝗇h‎ ﹎‎ Т𝘙𝑢‎ 𝑴Т𝘙U𝒀E𝙉﹒𝐕𝙉‎ ﹎

- ----- Nhớ đọc

- -----..... Hẹn gặp lại

Thường Mộc không có trả lời, chỉ chăm chú nhìn giao diện trò chuyện tới thất thần. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ --- cây ngân hạnh kia đang lặng lẽ đứng trong đêm tối, ánh trăng chiếu rọi lên tàng cây, như khoác tầng lụa trắng.

"Nếu... Anh có thể dũng cảm như Lạc Uyển, kết cục có phải sẽ tốt hơn một chút không? Ít nhất để em biết được anh yêu em."

Những lời thì thầm nhẹ nhàng của Thường Mộc bị đêm tối cắn nuốt đi...

Sau đó Thường Mộc ở một mình ở cái sân nhỏ này, trải qua rất nhiều năm, canh giữ cây ngân hạnh kia, như canh giữ người yêu của mình.

Nhưng cuộc đời chưa bao giờ bình lặng như mặt nước, Thường Mộc đã trải qua rất nhiều chuyện, có tốt có xấu, nhưng hắn chỉ muốn mang tất cả những điều ấy ở bên cạnh Mạc Mạc.

Năm 14 khi Mạc Mạc ra đi, đêm thu ấy mưa to, lá ngân hạnh rơi đầy trong sân, Thường Mộc rốt cuộc cũng chờ được Mạc Mạc của mình.

Hắn giãy dụa mười bốn năm, một mình chịu đựng cái chết của người yêu, chôn sâu nỗi đau trong tim, sự dày vò tinh thần, sự tàn phá của bệnh tật, người xưa đi rồi, nhưng cây ngân hạnh vẫn không thể chịu đựng sống sót.

Thần chết chỉ có thể mang đi một linh hồn tan nát, trái tim kia ở lúc người yêu rời đi cũng đã bay xa theo rồi.

Cái chết khiến hắn đau đớn, nhưng cũng để hắn giải thoát.

Đêm đó Thường Mộc khó có được một giấc mơ, trong mơ có người hắn luôn tâm niệm. Lúc gió thổi vào sân, hắn giống như thấy được người mình yêu bay xuống dưới cây ngân hạnh. Có những lá cây dừng ở trên người người ấy, thật xinh đẹp, thật không thể dời mắt khỏi.

Nhưng, gió ngừng...

Thần tình yêu trước nay chỉ biết ưu ái những người dũng cảm khi yêu, còn những kẻ nhút nhát chỉ có thể mãi mãi đắm chìm trong bóng tối.

Giống như những chiếc lá ngân hạnh rơi vào mùa thu se lạnh, chỉ có thể vùi sâu vào trong lớp bùn đất.

Đây là cái kết đã được định sẵn ngay từ đầu.