Lạc Hạnh

Chương 6: Thu dọn đồ Cũ




Thu dọn đồ cũ

'Thật ra có hai album'

Sau khi tốt nghiệp, Thường Mộc lựa chọn rời khỏi Bắc Kinh tìm công việc ở Nam Kinh, sống lại ở cái sân nhỏ mà Bạch Mạc Thiên để lại. Thứ đầu tiên khi dọn tới đây, hắn trở về quê nhà, tốn rất nhiều công sức mới tìm được những món đồ cũ trước kia --- một cái hộp giấy không lớn.

Đồ bên trong không nhiều lắm, chỉ có một cái di động cũ cùng một quyển nhật ký cũ.

Hắn sạc điện di động, ngồi bên cạnh ngân hạnh trong sân, trên bàn chỉ còn lại hộp gỗ trống trơn cùng hộp giấy kia --- dựa theo tâm nguyện của em ấy mà mang về.

Lúc di động lần nữa khởi động lại, trái tim Thường Mộc rối loạn, tin thông báo của Wechat như thủy triều tràn tới, những tiếc nuối cùng tưởng niệm ở 3-4 năm trước như hiện ra trước mắt, đau đớn, buồn bã, hối hận đè Thường Mộc tới không thở nổi. Hắn lại giống như đi tìm ngược mà xem những tin nhắn ấy lại một lần nữa, vừa chăm chú vừa bướng bỉnh.

Làm xong tất cả, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngân hạnh trước mặt. Nó đã cao lắm rồi, lại trưởng thành thêm mấy năm. Thường Mộc nhớ rõ Mạc Mạc của mìnhd dã từng hy vọng lúc cây ngân hạnh lớn lên có thể để mình nhìn thấy...

Nhưng mà, cây đã trưởng thành rồi, hắn cũng tới rồi, nhưng người ước thề dưới tàng cây ấy lại đi trước rồi...

Cuốn nhật ký trong hộp cũng không có gì nghiêm túc, đa số là những thứ Thường Mộc viết lúc nhỏ, còn xé không ít trang.

Ngoài hình vẽ bậy bạ và nhật ký ở phần đầu, ở trang đầu tiên, có mấy dòng chữ được viết ngoằn nghèo bằng bút chì:

"Hôm nay mình đãc chia sẻ sinh nhật với một cậu nhóc rất đẹp, tên cậu ấy cũng rất dễ nghe, tên là Bạch Mạc Thiên. Cậu ấy đẹp thế nhưng cũng không phải bạn gái nha. Cảm giác cậu ấy có chút nhát gan, ba ba nói nam tử hán phải bảo vệ người yếu, cho nên mình nhất định phải bảo vệ cậu ấy!"

Hai dòng chữ không dài, nhưng lộ ra tính trẻ con, còn sai chính tả không ít, là trực tiếp ghép vần để viết. Chữ pinyin và chữ Hán đan xen có chút mắc cười, nhưng lúc ấy là lòng tốt và sự quan tâm đầy ngây thơ của Thường Mộc dành cho Bạch Mạc Thiên ngày ấy.

Mấy trang sau đó, dường như tờ nào cũng xuất hiện tên của Bạch Mạc Thiên.

"Mạc Mạc có vẻ không thích ở một mình quá lâu, điều đó khiến cậu ấy rất lo lắng."

"Hôm nay Mạc Mạc tới lớp của mình! Tụi mình có thể cùng nhau đi học, mình sẽ bảo vệ cậu ấy."

"Đi chơi xuân cùng Mạc Mạc, vui quá ^_^"

"Trời mưa rồi, đây là đêm đầu tiên Mạc Mạc ở nhà mình"

..........

Nửa sau cũng không còn những chữ nghuệch ngoạc, non nớt nữa, có thể thấy rõ đây là những chữ lúc Thường Mộc học cao trung.

"Mình đã ôm mèo về với Mạc Mạc, nhỏ lắm, có chút giống Mạc Mạc khi còn nhỏ, vậy gọi là Tiếu Tiếu đi."

"Lại quăng điện thoại trong ổ của Tiếu Tiếu. Haiz, lại một ngày đi tìm di động. Tiếu Tiếu đẹp như Mạc Mạc..."

"Mạc Mạc muốn đi Nam Kinh, hỏi tôi đi đâu. Này còn hỏi sao? Khẳng định là đi cùng cậu ấy, nếu cậu ấy bị bắt cóc, mình sẽ khóc rất nhiều đó."

"Tới lúc gần thi đại học rồi, không thấy Mạc Mạc, trong lòng cảm thấy cô đơn quá."

"Tôi thích Mạc Mạc --- Tôi hình như biết vì cái gì luôn muốn ở bên cạnh em ấy rồi..."

"Tôi suy nghĩ cả đêm, tôi đăng ký ở Bắc Kinh, Mạc Mạc sẽ đau lòng... Nhưng mà, tôi cần một đáp án, một câu trả lời đầy tiêu chuẩn, pháp luật có thể cho tôi... Chắc thế, tôi cũng không biết nữa..."

"Con nhóc con Lạc Uyển kia cùng bạn gái của nó cũng đi Bắc Kinh, nó bảo tôi là đầu gỗ, có lẽ vậy. Nó dũng cảm hơn tôi rất nhiều..."

........

Sau khi Thường Mộc đi Bắc Kinh, nhất ký cũng dư lại những trang giấy trắng...

Rất lâu sau, Thường Mộc giống như nhớ ra cái gì, xách cái túi trong phòng ra ngoài.

Bên trong có hai cuốn album.

Cuốn phía trên là Bạch Mạc Thiên để lại, vốn là quà sinh nhật của hắn...

Bên trong là hình cây ngô đồng qua mỗi mùa mỗi năm trang đầu tiên nó với nó là một cây ngân hạnh dán song song --- là lần đó hắn chia sẻ cho Mạc Mạc.

Mỗi bức ảnh đều ghi rõ ngày, tháng, năm, địa điểm, cho tới một tháng trước kia Mạc Mạc nhập viện...

Cuốn phía dưới là của Thường Mộc, hắn cho rằng Mạc Mạc thích ngân hạnh ở Bắc Kinh, cho nên mỗi tháng sẽ đi tới nơi có nhiều cây ngân hạnh nhất ở Bắc Kinh để chụp, nghĩ tới lúc cả hai bên nhau sẽ đưa cho em ấy...

Thường Mộc lặng lẽ đem những ảnh chụp trong cuốn album của mình chuyển sang cuốn kia của Bạch Mạc Thiên, cố gắng lấp đầy những chỗ trống, nhưng khi hắn đem tấm hình cuối cùng bỏ vào, những ô trống trong cuốn album kia lại không có ảnh chụp...

Như thể hắn đang muốn làm gì đó để lấp đầy chỗ trống trong nội tâm, đó là cái vực sâu không thấy đáy ---- là những thứ quãng đời còn lại của hắn cũng không thể lấp đầy.