Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 44




Editor: Huyn

Sinh nhật năm thứ hai của Thi Ỷ Ni, cô không tổ chức tiệc cũng không mời bạn bè. Vào ngày sinh nhật, cô và Nguyên Dạ dậy sớm đi thăm ông bà, buổi trưa, ba mẹ Nguyên Dạ cũng đến, cả gia đình cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho cô.

Sau bữa trưa, Nguyên Dạ vội vàng dẫn vợ rời khỏi Thi gia, nói rằng họ còn có kế hoạch khác vào buổi chiều.

Chiếc xe đã đậu sẵn ở cửa, thân xe màu trắng rất khiêm tốn, không phải là chiếc Maybach mà họ hay lái. Anh nhận lấy chìa khóa từ tài xế, đi đến mở cửa xe phụ, một tay bảo vệ trên nóc xe, đối diện với Thi Ỷ Ni làm động tác ‘mời’.

Thi Ỷ Ni mỉm cười: “Đi đâu vậy? Anh muốn tự lái xe sao?”

Nguyên Dạ nháy mắt: “Lát nữa em sẽ biết.”

Sau khi vào xe, Nguyên Dạ trước tiên nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn, sau đó lấy điện thoại ra, chạm vài cái, rồi đưa ngang qua màn hình cho cô.

“Vừa rồi anh nhờ dì Lục chụp cho.”

Thi Ỷ Ni hạ mí mắt nhận lấy điện thoại, khóe môi khóe môi từng chút từng chút cong lên.

Anh thừa dịp cô nhắm mắt cầu nguyện, vụng trộm chụp hình.

Cô không biết khi ước nguyện, khóe môi mình lại cong lên, cũng không biết trong những khoảnh khắc cô không nhìn thấy, ông bà, cha mẹ cô đều đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng yêu thương.

Hóa ra người đàn ông bên cạnh cô, người chồng của cô, ánh mắt cũng luôn dành cho cô, sâu lắng và chăm chú như trước.

Thi Ỷ Ni đột nhiên nghĩ đến bức tranh “Gia đình” mà anh vẽ treo trên tường nhà, còn cả những chữ viết phía sau bức tranh.

Anh đã ghi lại giấc mơ của cô trên giấy, mong ước cho cô mọi sự thuận lợi.

Anh như một nhà tiên tri, cũng là người thực hiện lời hứa đáng tin cậy nhất, biến tất cả những điều đó thành hiện thực ngay trước mắt cô…

Thi Ỷ Ni nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nửa khuôn mặt của người đàn ông ngập trong ánh sáng ban ngày, sống mũi cao và xương lông mày đều toát lên vẻ mềm mại và dịu dàng.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Nguyên Dạ liếc nhìn sang, đôi mắt đào hoa đong đầy tình ý: “Sao thế?”

Thi Ỷ Ni lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em chỉ cảm thấy… rất hạnh phúc.”

Người phụ nữ của mình nói rằng cô ấy rất hạnh phúc, đây quả thật là một lời khen ngợi lớnlao đối với đàn ông.

Khóe miệng Nguyên Dạ nhếch lên, nụ cười trên môi và trong ánh mắt như rực sáng. Anh đưa một tay từ vô-lăng nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

“Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc.”

Thi Ỷ Ni nhẹ gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng, rồi quay lại nhìn về phía trước.

Cảnh vật bên ngoài đang vội vã lùi lại, cô không biết anh sẽ đưa mình đi đâu.

Nhưng cô chắc chắn, đó sẽ là một nơi tuyệt vời.

Có anh ở bên cạnh, trên con đường này, mọi thứ đều trở nên tươi đẹp.

**

Đến đích không xa.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe rẽ vào một ngã, một tháp đồng hồ đỏ lộng lẫy cùng vườn hoa, suối phun nước hiện ra ở phía xa.

Thi Ỷ Ni hơi ngẩn người, lập tức nhận ra: “Đây là—”

Đây là trường của họ.

Nơi anh và cô đã gặp nhau.

Cũng là điểm bắt đầu mọi thứ.

Nguyên Dạ rõ ràng đã chuẩn bị trước, bảo vệ nhìn thấy chiếc xe của họ không những không ngăn lại mà còn vội vàng chỉ đường đến bãi đỗ xe mới.

Hiện tại là kỳ nghỉ hè, trường học không có học sinh, yên tĩnh đến mức như có thể nghe thấy tiếng ánh nắng xuyên qua lá cây.

Họ từ gara đi thẳng lên tầng hai, đến lớp học ở cuối hành lang.

Cửa lớp mở ra, bàn ghế, thiết bị, trang trí, tất cả đã thay đổi.

Nhưng Thi Ỷ Ni vẫn ngay lập tức cảm thấy mình như trở lại thời trung học.

Cô buông tay anh, hào hứng đi đến vị trí thứ hai trong hàng: “Trước kia em ngồi ở đây, anh còn nhớ không?”

Nguyên Dạ nhìn người con gái cách một bàn học, nhất thời hoảng hồn.

Đây là vợ anh, hiện tại đã không còn là cô gái nhỏ mặc đồng phục, tóc buộc đuôi ngựa nữa.

Nhưng khi cô nghiêng đầu nở nụ cười với anh, nụ cười ấy vẫn xinh đẹp và thuần khiết như xưa.

Vẫn giống như trước kia.

Thi Ỷ Ni lại đi đến hàng ghế cuối, “Trước kia anh ngồi ở đây, đúng không?”

Cô hơi dừng lại, rồi nhíu mày: “Không đúng, anh đã đổi chỗ ngồi đúng không, chắc là…”

Nguyên Dạ “ừm” một tiếng, cũng bước đến hàng ghế cuối ở giữa, rồi đứng cạnh cô: “Lúc mới chuyển trường anh ngồi ở đây.”

Anh lại nhấc cằm chỉ về phía cửa sau: “Sau đó chuyển sang chỗ đó.”

“Tại sao anh lại chuyển ra góc đó vậy?” Thi Ỷ Ni không hiểu, “Không phải càng khó nhìn thấy bảng sao?”

Nguyên Dạ khẽ nhếch môi: “Quả thật rất khó nhìn bảng.”

Anh quay người, lại đi về phía chỗ ngồi trước của cô, ánh mắt sâu thẳm, nhìn xa xăm về phía cô: “Nhưng lại có thể nhìn thấy người mà anh muốn nhìn.”

Thi Ỷ Ni ngây người, khóe môi nhếch lên một chút.

Cô đi tới trước mặt anh, giơ tay chọc vào ngực anh, mềm mại trách móc: “Em sẽ đi tố cáo với thầy cô đó! Có người lên lớp không nghe giảng, luôn phân tâm.”

Lên lớp vụng trộm nhìn cô, tan học lại chép bài tập của cô.

Hết lần này đến lần khác còn thi điểm cao hơn cô…

Đáng ghét a!

Nguyên Dạ cười khẽ: “Anh cũng không nghe thầy cô giảng.”

Anh liếc nhìn cô, đôi mắt đào hoa nhìn cô đầy ám muội, khóe môi cong lên một nụ cười vô lại bướng bỉnh như thời niên thiếu, nét mặt vẫn giống như ngày xưa.

“Chỉ có lớp trưởng phạt anh,anh mới nghe.”

Thi Ỷ Ni khẽ hừ một tiếng, vòng qua anh đi lên bục giảng.

Cô cầm lấy một cây bút lông đen, kéo tấm bảng trắng xuống viết hai chữ “Nguyên Dạ” lên đó, dáng vẻ như ngày xưa cô ghi lại những hành vi không đúng quy định của anh vào sổ nhỏ.

“Vậy thì phạt anh—”

Cô đột nhiên chuyển bút vẽ một trái tim, sau đó lại cẩn thận viết tên mình phía sau, giọng nói ngọt ngào, từng chữ rõ ràng:

“Vĩnh, viễn, yêu, em!”

Nguyên Dạ nhìn chằm chằm vào tấm bảng, rất lâu sau mới từ từ chớp mắt.

Ước nguyện của bảy năm trước cuối cùng đã thành hiện thực—tên của cô và anh được viết chung một chỗ.

Ánh mắt của cô, cuối cùng cũng chỉ nhìn về phía anh.

Người đàn ông bước dài đi về phía bục giảng, một tay đặt lên sau gáy Thi Ỷ Ni, cúi xuống hôn cô.

Đây chính là điều anh muốn làm nhất vào bảy năm trước, tại nơi này.

“Được, anh nhận phạt.” Đọc Full Tại Đọc Truyện

**

Sau khi rời khỏi lớp học, hai người không vội vã rời đi, mà tay trong tay đi dạo trong khuôn viên trường.

Bảy năm trôi qua, trường học đã thay đổi khá nhiều, các tòa nhà thêm mới, khuôn viên cũng có sự thay đổi.

Cuối cùng, họ dừng lại dưới cây phong vĩ đại cạnh đài phun nước.

Thi Ỷ Ni ngẩng đầu, nhẹ nhíu mắt nhìn tán cây to lớn trên đầu: “Cây này hình như cao hơn rồi đúng không?”

Không ai biết cây phong cổ thụ này có tuổi thọ bao nhiêu. Trong ấn tượng của cô, khi trường mới xây xong, cây này đã có mặt ở đây.

Cô vòng quanh thân cây to hơn cả người mình, nhìn thấy một cái lỗ cây đen sì ở độ cao ngang ngực.

“Anh nhìn cái này xem ——” Cô chỉ vào cái hốc cây rồi nói với người đàn ông, “Ngày trước trong trường có một truyền thuyết, cây cổ thụ này có linh hồn, nếu thành tâm ước nguyện trước hốc cây, nguyện vọng sẽ trở thành hiện thực!”

Nói xong, cô cúi xuống bên hốc cây, một tay che miệng, thì thầm một điều gì đó.

Nguyên Dạ tựa lưng vào thân cây, lông mày hơi nhướn lên: “Em ước gì vậy?”

Thi Ỷ Ni bĩu môi: “Em không nói cho anh đâu~”

Người đàn ông khẽ cười trầm thấp: “Anh biết em ước gì rồi.”

Anh đưa tay gãi nhẹ lên mũi cô: “Em muốn quà sinh nhật.”

Thi Ỷ Ni trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cô phủ nhận: “Không có!”

Nguyên Dạ liếm nhẹ khóe môi, cũng tiến lại gần hốc cây: “Đến đây,để anh xem trong này có món quà của em không.”

Chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Thi Ỷ Ni đã thấy anh đưa tay vào trong hốc cây.

Hốc cây này sâu hơn cô nghĩ rất nhiều, dễ dàng nuốt trọn cả cánh tay của anh.

Nguyên Dạ mò mẫm trong đó một lúc, khi rút tay ra, tay anh mang theo không ít cành khô và lá úa rơi xuống, còn có mùi đất đậm đặc.

Bàn tay thon dài của anh nắm chặt thành nắm đấm, mu bàn tay trắng như tuyết đã dính không ít bùn đất.

Anh nhếch môi, đưa nắm tay ra trước mặt Thi Ỷ Ni, ánh mắt thần bí ra hiệu.

Thi Ỷ Ni khẽ cười, phối hợp đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

Bàn tay anh dần mở rộng trên tay cô, Thi Ỷ Ni ngẩn người, mắt mở to đầy kinh ngạc.

— Thật sự có vật nặng rơi vào tay cô.

Cô rụt tay lại, nhìn thấy một chiếc lọ thủy tinh nhỏ nằm trong lòng bàn tay mình.

Miệng lọ được đậy kín bằng nút gỗ, bên trong chứa một cuộn giấy dài và mảnh.

Thi Ỷ Ni ngẩng đầu, ngẩn người nhìn anh.

Nguyên Dạ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mở ra.

Thi Ỷ Ni chớp mắt, tháo nút gỗ và lấy cuộn giấy bên trong ra, ngón tay chậm rãi mở ra mẩu giấy đã ố vàng.

Cô nhận ra ngay những chữ viết quen thuộc trên đó:

【To Ba chữ Phương:

Nơi đây ô uế, giả dối, đầy vết thương;

Mà cậu lại xinh đẹp, dịu dàng, không nhuốm bụi trần.

Sinh nhật vui vẻ. Tớ thích cậu.

○】

Ngày tháng cuối cùng là hôm nay của bảy năm về trước.

Thi Ỷ Ni chăm chú nhìn tờ giấy lâu đến mức quên cả thời gian, rồi ngơ ngẩn ngẩng lên: “Cái này là…”

Nguyên Dạ nhìn cô thật sâu: “Kỳ nghỉ sau khi bỏ học, trước khi ra nước ngoài, anh đã lén vào trường và để lại đó.”

Anh đã để lại sự chấp niệm, nỗi nhớ và sự tiếc nuối sâu sắc nhất của mình, cũng là bí mật thầm kín nhất trong lòng.

Hiện tại phần bí mật này rốt cục cũng đã được thấy ánh mặt trời.

Mà đoạn thời gian nhớ mãi không quên, sự kiên trì của anh, cuối cùng cũng có được đáp lại.

Thi Ỷ Ni nhìn người đàn ông, khóe mắt từ từ ửng đỏ. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cô nắm lấy tay anh, khẽ hít nhẹ mũi mình: “Vậy tại sao lúc đó anh không nói với em…”

Nguyên Dạ im ắng cong môi, một tay luồn vào túi quần, lấy ra một chiếc hộp nhung vuông.

Khi mở hộp ra, chiếc kẹp tóc pha lê hình ngôi sao sáu cánh lấp lánh trên đệm lót.

Cũng giống như bảy năm trước, khi cô cho anh mượn chiếc kẹp tóc này, nó vẫn sáng bóng và nguyên vẹn.

“Bởi vì anh muốn quay lại bên em, mỗi năm sau này đều có thể tự mình nói với em một câu—” Anh cầm chiếc kẹp tóc lên, nhẹ nhàng gắn vào bên tóc mai cô.

“Sinh nhật vui vẻ.Anh yêu em.”

Thi Ỷ Ni nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hai tay ôm chặt lấy eo anh, đem nụ cười cùng nước mắt đều chôn thật sâu vào trong lồng ngực anh.

“Em cũng yêu anh.”

Em yêu anh, quãng đời còn lại dài dằng dặc.

Cảm ơn anh đã trở lại bên em.

Người yêu của em, chàng trai của em.

HOÀN CHÍNH VĂN